Ngài Fox là kẻ có tiếng tăm trong khu này. Gã thuộc dạng người có "máu mặt", chuyên cho kẻ nghèo vay tiền để giúp họ vượt qua cơn khốn khó.
Dĩ nhiên, gã không phải người tốt đơn thuần. Gã cũng cần những kẻ khốn cùng đó trả lại một món hời — một khoản lãi cao hơn nhiều so với tiền vốn.
Nhưng nói cho cùng, gã vẫn là một người tốt. Ừm, có lẽ vậy.
Trong một văn phòng dưới tầng hầm, Lynch gặp được ngài Fox, một người đàn ông trạc ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi.
Gã mặc bộ âu phục màu xám đậm điểm họa tiết xanh đỏ đang thịnh hành nhất năm nay, cổ áo thắt một chiếc khăn lụa màu đỏ lam, trông có phần phóng khoáng nhưng vẫn rất thanh lịch.
Trước khi Lynch đến đây, ngài Fox đã nghe đàn em kể về sự khác thường của hắn, đặc biệt là câu nói ban nãy. Điều đó khiến gã có chút tò mò.
"Mày không sợ tao à?" Gã ra hiệu cho đàn em ấn Lynch ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc."Trên con phố này, ít có ai không sợ tao lắm."
Lynch không hề tỏ ra sợ hãi. Với hắn, tình huống này chỉ là màn dạo đầu. Hắn nhún vai, hỏi ngược lại: "Ngài Fox, ngài sẽ làm hại tôi sao?"
Câu hỏi này khiến ngài Fox sững người. Gã ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Bình thường thì tao không chủ động hại ai cả, nhưng nếu mày giở trò không hay trước..."
Với bất kỳ ai, việc vô cớ làm hại người khác là một hành động ngu xuẩn. Thứ nhất, nó sẽ làm xấu đi hình ảnh của bản thân; thứ hai, những hành động không mục đích như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của Cục Điều tra.
Hầu hết mọi người chỉ muốn kiếm ăn qua ngày, không muốn gây chuyện, và ngài Fox cũng vậy.
"Vậy thì đúng rồi, tại sao tôi phải sợ chứ?" Vẻ thong dong và nụ cười trên mặt Lynch khiến ngài Fox thoáng chút nghi hoặc.
Gã liếc gã trợ lý bên cạnh, rồi lại quay sang nhìn Lynch."Nhưng người của tao nói mấy ngày nay mày cứ lảng vảng theo dõi tao. Có lẽ mày nên cho tao biết lý do. Mày là người của Cục Điều tra à?"
Trước khi đến, bọn chúng đã khám người Lynch nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của hắn. Cộng thêm bộ quần áo hắn đang mặc, hoàn toàn không giống phong cách của đám người ở Cục Điều tra, nên Fox cũng không cho rằng hắn là đặc vụ.
Đây cũng chính là điều khiến gã tò mò. Suốt thời gian qua, Lynch cứ lảng vảng quanh tiệm giặt là của gã. Gã cũng đã nghe về thân phận của hắn, vì tò mò và cảnh giác nên mới có cuộc gặp mặt này.
Gã rất muốn biết, rốt cuộc Lynch đang làm gì.
Gã cầm lấy cuốn sổ trong túi Lynch, lật xem vài trang, toàn là những thứ khó hiểu. Gã hỏi gã trợ lý tốt nghiệp đại học bên cạnh, nhưng người này cũng không biết những ký tự trên đó có nghĩa là gì.
Nụ cười nhiệt thành của Lynch khiến Fox cảm thấy... hơi khó chịu. Gã không biết phải diễn tả cảm giác đó thế nào, cứ như thể mình đang được ngưỡng mộ vậy.
"Chuyện là thế này, ngài Fox. Tôi để ý đến việc kinh doanh của tiệm giặt là, và cả những rắc rối nhỏ của ngài. Hơn nữa, tôi tin ngài đã điều tra về tôi, nên hẳn ngài biết vấn đề tôi đang gặp phải..."
Ngài Fox gật đầu, nhấn mạnh: "Nghèo đói!"
Lynch chỉ tay lên trần nhà, dùng hành động nhỏ đó để thu hút sự chú ý của ngài Fox và giành lại thế chủ động."Ngài nói không sai, vì vậy tôi cần nhanh chóng thoát khỏi khủng hoảng tài chính. Tôi muốn bàn với ngài một vụ làm ăn nhỏ."
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong văn phòng đều phá lên cười. Ngài Fox, gã trợ lý, và cả hai gã đô con trông không dễ đụng vào đều đang cười ngặt nghẽo.
Lynch vẫn bình thản nhìn ngài Fox, đợi họ cười gần xong mới lên tiếng: "Đây không phải chuyện đùa."
Ngài Fox lại cười, gã vừa cười vừa nói: "Nhưng tao không thấy giữa chúng ta có vụ làm ăn nào cả..." Nói đoạn, tiếng cười của gã tắt dần, rồi gã nhíu mày."Mày muốn vay tiền à?"
Lynch lắc đầu: "Không, là làm ăn, thưa ngài Fox!"
Ngài Fox đã cười đủ. Bản tính tò mò cố hữu thôi thúc gã tiếp tục, ít nhất là cho đến khi biết được câu trả lời, hoặc mất hết hứng thú với cuộc đối thoại thú vị này.
"Vậy mày muốn làm ăn gì với tao?"
Lynch vẫn giữ nụ cười tự tin và rạng rỡ, một nụ cười dễ khiến người khác có cảm tình."Tôi có thể cung cấp nhiều tiền lẻ hơn: loại 5 xu, 10 xu, 25 xu và 50 xu, đều là tiền xu, cũ mới đều có..."
Sắc mặt ngài Fox đột ngột thay đổi. Đôi mắt hơi híp lại của gã lóe lên một tia nhìn đáng sợ. Nếu phải gọi tên nó, thì đó chắc chắn là sát ý.
"Mày biết tao đang làm gì à?" Gã không kìm được, móc một điếu thuốc ra châm lửa."Gan mày cũng to thật!"
Lynch không hề nao núng: "Đến nghèo đói tôi còn không sợ, thì còn sợ gì khác nữa?"
Hai người nhìn nhau một lát. Dường như gã trai tên Lynch này đúng là một kẻ gan dạ, và hắn đã khiến ngài Fox bắt đầu thực sự thấy hứng thú.
Một số ngành nghề luôn có những vùng xám. Ví dụ như công ty tài chính mà gã đang điều hành cũng không hoàn toàn hợp pháp. Không chỉ Cục Điều tra, mà cả Cục Thuế vụ Liên bang cũng đang để mắt đến gã.
Gã cần thông qua một vài kênh để hợp pháp hóa số tiền trong tay và nộp thuế mà không gây chú ý quá mức, và tiệm giặt là chính là một kênh hoàn hảo.
Sẽ không có ai quan tâm từng đồng xu đến từ đâu, và họ cũng không thể nào truy ra được nguồn gốc của chúng. Trên toàn Liên bang Baylor, hầu hết các tiệm giặt là đều nằm dưới sự kiểm soát của những kẻ như gã.
Nhưng họ cũng gặp phải một vấn đề chung: tốc độ quá chậm!
Tầng lớp tư sản và giới thượng lưu đều có máy giặt riêng, họ không cần mang quần áo ra tiệm. Chỉ có người nghèo mới làm vậy.
Thế nhưng người nghèo thường dồn quần áo cả tuần mới mang đi giặt một lần, và giặt hết trong một mẻ.
Vì thế, những người như ngài Fox đã nghĩ ra một tiêu chuẩn tính phí mới là tính tiền theo cân (pound), nhưng cách này vẫn chỉ như muối bỏ bể.
Chẳng lẽ lại đi ép mọi người ngày nào cũng phải giặt đồ? Làm vậy chỉ tổ thu hút sự chú ý của Cục Điều tra và Cục Thuế vụ Liên bang. Đây cũng là nỗi đau đầu lớn nhất của ngài Fox.
Rõ ràng trong két sắt đầy ắp tiền mặt mà không thể lấy ra tiêu xài, cảm giác đó thật tệ hại!
Giờ đây, gã khốn trước mặt này lại nói có thể giải quyết được vấn đề đó, điều này lập tức khiến ngài Fox có chút hứng thú."Mày định làm thế nào?"
Lynch không hề giấu giếm mà nói thẳng ra kế hoạch của mình. Hắn biết mình không thể giấu, vì với thân phận và địa vị hiện tại, hắn không thể nào ngăn cản ngài Fox điều tra ngọn ngành. Thà nói thẳng để thể hiện thành ý còn hơn.
"Tôi sẽ thu gom số lượng lớn tiền xu và bán lại cho ngài để đổi lấy một khoản phí. Thu nhập của tôi chính là phần chênh lệch đó."
Ngài Fox lại liếc gã trợ lý. Người này ghé vào tai sếp thì thầm một lúc, sau đó ngài Fox mới cau mày hỏi: "Mày muốn bao nhiêu?"
Nụ cười nhiệt thành của Lynch lại một lần nữa khiến ngài Fox có cái ảo giác kỳ lạ là mình đang được ngưỡng mộ."10%!"
"Mày điên rồi à?" Ngài Fox không kìm được mà hét lên."Tao thà chờ còn hơn!"
10% là một cái giá gã không thể nào chấp nhận. Khi giao dịch một đô la, nó chỉ là mười xu.
Nhưng khi con số lên đến một trăm nghìn, hay một triệu đô la, thì đó là một khoản tiền khiến người ta phải xót ruột.
Lynch không vội mặc cả ngay, mà hỏi một câu khác: "Ngài Fox, ở đây có tờ Báo Giao Dịch không?"
Báo Giao Dịch là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất Liên bang Baylor, phủ sóng toàn bộ mười bảy bang và các khu vực. Nội dung của nó chủ yếu là về các xu hướng kinh tế tài chính trong nước và quốc tế, cũng như những biến động tại địa phương.
Trong cuộc "giằng co" này, ngài Fox dần đánh mất thế chủ động. Gã liếc sang gã trợ lý, người này gật đầu xác nhận là có.
Dù công việc kinh doanh của họ không mấy đường hoàng, nhưng nó lại gắn liền với tài chính.
"Cho tôi một tờ cũ nhất có thể, và một tờ mới nhất. Tôi sẽ cho ngài thấy rõ, trong giao dịch này, ai mới là người thắng thực sự!"
Giọng nói đanh thép và vẻ mặt tự tin của Lynch khiến ngài Fox bắt đầu tin tưởng một cách mơ hồ. Cảnh tượng này giống hệt như Lynch của ngày xưa, khi hắn cầm micro diễn thuyết trước đám đông.
Mọi người nhìn hắn, tin rằng mọi lời hắn nói đều là sự thật, và cuối cùng tự nguyện nhét tiền vào túi hắn rồi còn nói lời cảm ơn.