Không khí im lặng đến khó xử trong giây lát.
Kỳ Thiện đành đáp: "Võ Đảm ngưng tụ khí vào thân, còn Văn Tâm thì dùng khí để khống chế ngoại vật."
Dù Thẩm Đường rất muốn tỏ ra là mình đã hiểu, để không bị cho là có vấn đề về đầu óc, nhưng—
"Ta... không hiểu lắm, Kỳ tiên sinh có thể nói kỹ hơn một chút được không?"
Kỳ Thiện cũng không trông mong Thẩm Đường nghe một lần là hiểu ngay.
Vị tiểu lang quân này có lẽ đúng là dã nhân từ xó núi nào chui ra thật, nói năng cao siêu quá nàng nghe không hiểu.
Thế là Kỳ Thiện đổi sang một cách giải thích thông tục hơn: "Võ Đảm, lấy chữ『võ』làm trung tâm. Võ giả, là dùng vũ lực để dẹp yên chiến tranh, lấy chiến tranh để ngăn chặn chiến tranh. Bởi vậy, đại đa số ngôn linh đều tác động lên chính bản thân họ, tôi luyện thân thể trở nên cường đại vô song, lấy một địch ngàn, can đảm hơn người."
Thẩm Đường gật gù ra vẻ đăm chiêu.
"Đại đa số ngôn linh đều tác động lên bản thân, vậy tức là có một phần nhỏ thì không?"
"Đúng vậy, lấy ngôn linh『nhất hô bá ứng』làm ví dụ – nếu chư hầu hoặc mưu sĩ sử dụng, có thể làm chấn động sĩ khí trăm quân, nhưng nếu võ tướng sử dụng, có thể lệnh cho trăm quân sĩ mặc giáp lên ngựa, khí thế ngưng tụ thành một khối, hóa thành một mũi đao nhọn sắc bén. Nếu trên dưới một lòng, mũi đao nhọn đó sẽ càng mạnh, không gì cản nổi."
Kỳ Thiện đã có kinh nghiệm, đoán trước được câu hỏi của Thẩm Đường, liền giải thích trước.
"Một vài ngôn linh thì cả Văn Tâm và Võ Đảm đều dùng được, chuyện này không cần tò mò."
Cùng một ngôn linh nhưng trong tay những người khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau, điều này còn tùy thuộc vào sự lĩnh ngộ và tu vi của mỗi người.
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện nói tiếp: "Văn Tâm khác với Võ Đảm, tinh túy của Văn Tâm nằm ở hai chữ『mưu』và『tính』. Bởi vậy, ngôn linh phần lớn thiên về khống chế, bày trận, dùng ngôn linh để xoay chuyển cục diện phức tạp, biến ảo khôn lường. Võ Đảm có hai mươi đẳng, cấp càng cao thì càng mạnh, vì thế người đời cho rằng Văn Tâm cũng vậy, phẩm cấp càng cao càng mạnh. Nhưng theo ta thấy, đây là một nhận thức vô cùng sai lầm. Văn Tâm, thứ được đánh giá chính là cái này."
Hắn chỉ vào đầu mình.
Nếu đầu óc không đủ sắc bén, thì cho dù có mang Văn Tâm nhị phẩm thượng trung, cũng đừng dễ dàng chọc vào một văn sĩ cửu phẩm hạ hạ không rõ lai lịch.
Thẩm Đường suy ngẫm một lát.
Nàng cảm thấy mình vừa như đã hiểu lại vừa như chưa hiểu.
"Võ Đảm là tự mình xông vào tẩn nhau, mạnh hơn chút nữa thì kéo theo anh em cùng đi tẩn hội đồng. Còn Văn Tâm thì không dễ dàng ra mặt, mà làm trùm cuối sau màn, thuê đám tay đấm khác đánh thay mình? Một bên khoe cơ bắp, một bên khoe não?"
Một bên là chủ công, một bên là hỗ trợ?
Kỳ Thiện nghe xong thì im lặng mất vài giây.
Dù hắn không hiểu "khoe" nghĩa là gì, nhưng dựa vào ngữ cảnh cũng có thể đoán được đại khái.
Hắn đáp với vẻ mặt bình thản: "Ngươi muốn hiểu như vậy cũng được."
Thẩm Đường cẩn thận cân nhắc một lát rồi hỏi: "... Nhưng như vậy không phải là rất bị động sao?"
"Bị động?"
"Não có tốt đến mấy cũng không chịu nổi nắm đấm của kẻ địch."
Văn Tâm là nhân vật hỗ trợ và chỉ huy, kỹ năng phần lớn cũng là như vậy, sức tấn công chủ yếu dựa vào Võ Đảm.
Một khi bị bắt lẻ, chẳng phải là chỉ có nước ngẩng cổ chịu chém sao?
"Người trưởng thành rồi thì không thể vừa có Văn Tâm vừa có Võ Đảm, cả hai đều phải có sao? Chỉ có thể chọn một trong hai để tu luyện thôi à?"
Cá và tay gấu, nàng muốn cả hai!
Kỳ Thiện phần nào hiểu được suy nghĩ của nàng.
"Theo như ghi chép từ trước đến nay, cũng không phải không có ví dụ về người đồng thời ngưng tụ được cả Văn Tâm và Võ Đảm, nhưng mà—"
"Nhưng mà sao?"
Kỳ Thiện khều đống lửa, nhàn nhạt nói: "Không chết yểu, thì cũng thành kẻ ngốc, hoặc là năng lực bình thường chẳng khác gì người thường."
Thẩm Đường: "..."
Cái bàn tay vàng văn võ song toàn này xem ra không thuộc về nàng rồi.
Nàng ôm cuộn giấy da, xem đến váng cả đầu.
Mỗi một chữ trên đó nàng đều nhận ra, những ghi chú tâm đắc của Kỳ Thiện nàng cũng có thể liếc mắt một cái là nhớ kỹ, nhưng làm thế nào để tu luyện, làm thế nào để sử dụng thì lại mù tịt. Nàng đành thỉnh giáo "NPC tân thủ", nhưng lời giải thích của hắn cũng huyền diệu khó lường, hoàn toàn là kiểu dạy học theo trường phái ý thức.
Quả nhiên, không nên đòi hỏi quá nhiều ở đồ miễn phí.
Thời gian trôi đi, cái bụng rỗng lại bắt đầu réo ầm lên.
Thẩm Đường xoa bụng, nhìn dòng chữ "Trông mơ giải khát" trên cuộn giấy, trong đầu hiện lên hình ảnh những quả mơ xanh mọng nước.
"Văn Tâm chẳng phải có thể『biến không thành có』sao... Dùng『trông mơ giải khát』biến ra mấy quả mơ xanh chắc cũng không quá đáng chứ?"
Nếu có nhiều mơ, còn có thể tích trữ làm món khác ăn dần.
Kỳ Thiện rất thính tai, liền dội cho nàng một gáo nước lạnh.
"Đương nhiên là quá đáng. 『Ngôn linh』tuy thần kỳ, nhưng không thể tạo ra thức ăn cho người, nếu có thể – thì bá tánh chết đói trên đời đã không nhiều đến thế." Không biết nghĩ đến chuyện gì, Kỳ Thiện nhìn đống lửa khẽ thở dài,"Mấy tháng trước khi du ngoạn bên ngoài, ta đã tận mắt chứng kiến cả một thành bá tánh..."
Hắn nói đến đây thì dừng lại, chủ động cắt ngang câu chuyện.
Không cần hắn nói hết, Thẩm Đường cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo.
Không ngoài cảnh tượng thây đói đầy đường, nhân gian thảm khốc.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Đường trỗi dậy: "Tại sao lại không thể?『Ngôn linh』có thể hóa ra đao sắc, chiến mã, áo giáp, có thể khiến một kẻ thất phu có sức mạnh sánh ngang ngàn quân, tại sao lại không thể biến ra một quả mơ xanh nho nhỏ? Cùng là biến không thành có, sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy? Cho dù thật sự không thể, vậy cũng có thể giúp ích cho việc nông canh chứ?"
Dùng Văn Tâm và Võ Đảm để làm nông, dù hiệu suất không bằng máy móc, cũng tốt hơn nhiều so với việc dân thường phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nếu có thể biến ra đồ ăn—
Nàng cảm thấy mình có thể bán mơ để kiếm chút lộ phí.
Xuyên không đến thế giới khác, biến thành kẻ không một xu dính túi lại còn là một phạm nhân đang bỏ trốn, nàng, một nữ họa sĩ chỉ thích ru rú ở nhà, thật sự quá khốn khổ rồi.
Nếu con đường này cũng bị chặn, nàng chỉ có thể quay lại nghề cũ, đi vẽ tranh kiếm tiền.
Kỳ Thiện không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Chỉ nói: "Vấn đề trước, ta không trả lời được, nhưng câu cuối cùng – sau này ngươi trải sự đời nhiều sẽ tự biết."
Trong cái thế đạo hỗn loạn, vẩn đục này, ai lại nguyện ý rèn gươm đúc cày?
Kẻ đó chắc chắn sẽ bị người đời công kích.
Ý tưởng của vị tiểu lang quân này không phải chưa từng có người thử, cũng có những bậc sĩ phu có chí lớn đi khắp nơi du thuyết, cải cách, nhưng đều vì đủ loại nguyên nhân mà thất bại, kết cục thê thảm.
Nghĩ đến những chuyện không vui này, hắn bực bội nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Thẩm Đường lẩm bẩm "Trông mơ giải khát".
Ước chừng nửa khắc sau, nàng vẫn đang vật lộn với "Trông mơ giải khát".
Kỳ Thiện mắt cũng không thèm mở, nhắc nhở nàng: "Học ngôn linh cần có duyên phận, thế gian ngôn linh muôn vàn, một cái không được thì đừng lãng phí thời gian vào đó, chuyển sang cái khác đi. Đương nhiên, cũng không thể ngôn linh nào cũng học, tham thì thâm. Chuyên tâm vào vài cái là được, quý hồ tinh bất quý hồ đa."
"Ồ, ta hiểu rồi."
Theo sau đó là một tiếng "rắc" giòn tan và tiếng nhai nuốt.
Kỳ Thiện: "???"
Nửa miếng lương khô còn lại và túi nước đều ở chỗ hắn, Thẩm tiểu lang quân lấy đâu ra đồ ăn vậy?
Trong không khí còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương của quả mơ xanh.
Kỳ Thiện: "!!!"
Hắn đột ngột mở mắt nhìn về phía Thẩm Đường.
Nàng đang ngồi xếp bằng dưới đất, trên hai chân đặt mười mấy quả mơ xanh tròn xoe, quả nào quả nấy trông cũng tươi rói, giòn ngọt ngon miệng. Thẩm Đường vừa nhai vừa chua đến nhăn cả mày, mặt mũi dúm dó lại thành một cục, nhưng vì quá đói, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
"Ngươi, ngươi... mấy quả mơ này ở đâu ra vậy?"
Kỳ Thiện mở to hai mắt, giọng nói ngắc ngứ, cổ họng phải nuốt khan mấy lần mới nói được nên lời.
"Mơ xanh ư? À, ta vẫn luôn thử ngôn linh『trông mơ giải khát』, cũng rất nỗ lực thúc giục Văn Tâm, nhưng trước sau vẫn không có hiệu quả như ngài ghi chú. Sau đó thử thêm vài lần nữa, tự dưng lại có thêm một quả mơ... Ngài xem, chính là như thế này—"
"Trông mơ giải khát!"
Nói rồi, Thẩm Đường còn thị phạm một lần.
Ngôn linh vừa dứt, một quả mơ xanh liền xuất hiện từ hư không trong lòng bàn tay nàng, ngay dưới ánh mắt trân trối của Kỳ Thiện.