Chương 22: Đầu độc

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:33

Vương tộc nước Tân họ Thẩm? Thẩm Đường cố nén cảm giác muốn hộc máu, gượng gạo nói: – Có lẽ nói ra ngài không tin, nhưng ngài thật sự nghĩ nhiều rồi. Kỳ Thiện hỏi: – Ta nghĩ nhiều rồi ư? Thẩm Đường gắng sức gật đầu: – Phải, ngài nghĩ nhiều rồi. Cái họ "Thẩm" này của nàng không hề liên quan chút nào đến vương tộc nước Tân cả! Thật sự, thật sự, thật sự chỉ là trùng hợp thôi! Còn nữa— – Nguyên Lương không thấy hoang đường sao? Nếu ta thật sự có thân phận như ngài suy đoán, thì làm sao lại ra nông nỗi này... Nếu Thẩm Đường không phải người trong cuộc, có khi nàng cũng tin thật – về mặt logic, suy đoán của Kỳ Thiện rất có khả năng, nhưng vấn đề là giả thuyết đó chỉ có thể thành lập dựa trên một tiền đề lớn: thân thể này phải là của nam nhân, mà Thẩm Đường chắc chắn mình không có thứ gì thừa thãi cả. Nàng! Là! Con! Gái! Xịn! Một! Trăm! Phần! Trăm! – Chưa nói đến chuyện khác, đám quan sai áp giải phạm nhân sung quân đã không dễ dàng bỏ qua cho ta rồi, những người trong tộc họ Cung đi cùng cũng sẽ không làm lơ ta như vậy... – Vì vậy, thân thể này không thể nào là Cung Sính mà hắn nói, càng không phải đứa con rơi của quốc chủ nước Tân được nhà họ Cung nuôi nấng. Mà cho dù có là thật, Thẩm Đường có thể thừa nhận sao? Công chúa hay hoàng tử vong quốc, làm gì có đường sống? Kỳ Thiện nghe vậy liền trầm tư. Chỉ là vẻ mặt hắn quá bình tĩnh, Thẩm Đường cũng khó mà nhìn thấu được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn – rốt cuộc là đã bị nàng thuyết phục, hay vẫn khăng khăng với cái giả thuyết hoang đường của mình. – Tại hạ hiểu rồi. Thẩm Đường: "..." Đại ca ơi, ngài lại hiểu ra cái gì nữa vậy? Giờ phút này, nàng có xúc động muốn bổ đầu Kỳ Thiện ra xem bên trong có gì. – Đi, rót đầy mấy túi nước này bằng trà, bọn ta đang vội. – Cả của ta nữa... – Bên này cũng có... Ngoài quán trà vang lên tiếng la hét của đám lính. Vì đường đi áp giải hẻo lánh, lại thêm thời tiết quá nóng, nước trong túi đã sớm cạn sạch. Chúng cười cợt ném túi nước vào mặt ông chủ, ông chủ nhịn hết lần này đến lần khác, trên khuôn mặt sưng đỏ, nặn ra một nụ cười khó coi, cúi đầu khom lưng nhặt túi nước lên giấu vào lòng, khúm núm nói: – Vâng, vâng, tôi đi ngay đây... Ánh mắt lo lắng của ông vẫn không rời khỏi người vợ. Một tên lính thấy ông lề mề, liền đá một cước vào mông, thúc giục: – Lề mề cái gì thế? Còn không mau đi! Ông chủ lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất, còn bà chủ bị tên lính giữ chặt tức đến toàn thân run rẩy nhưng không dám giãy giụa. Vẻ mặt vừa giận vừa không dám hó hé của hai vợ chồng càng khiến đám lính khoái chí, tiếng cười ngạo mạn hòa cùng tiếng khóc nức nở sợ hãi của bà chủ truyền vào tai mỗi thực khách trong quán. Mọi người đều tức giận, nhưng giận mà không dám nói, ngay cả Thẩm Đường cũng phải thầm niệm trong miệng "Một điều nhịn, chín điều lành". Niệm đến lần thứ ba thì không niệm nổi nữa. Dẹp mẹ cái câu "một điều nhịn, chín điều lành" đi! Kỳ Thiện nghe rõ mồn một tiếng chửi thề của Thẩm Đường: "..." Không ngờ Thẩm tiểu lang quân trông văn nhã quý phái mà cũng thô lỗ gớm, những lời thô tục như vậy thường chỉ có đám lưu manh đầu đường xó chợ, mấy gã vũ phu thô kệch mới nói. Thấy Thẩm Đường đứng dậy, hắn hỏi: – Thẩm tiểu lang quân định ra bênh vực kẻ yếu à? Thẩm Đường đáp: – Ta lại không ngốc. Ra mặt giúp người cũng phải có sách lược, đối đầu trực diện là không thực tế, nhưng không có nghĩa là không thể chơi trò mờ ám. Thẩm Đường xắn tay áo, nặn ra một vẻ mặt ngây thơ vô hại, đi tới giúp ông chủ. Ông chủ vừa mừng vừa lo, vội vàng từ chối. – Tiểu lang quân, không được đâu... Thẩm Đường nói: – Có gì mà không được? Gần trăm cái túi nước, rót đến bao giờ mới xong? Ta thấy quán trà này chỉ có hai vợ chồng ông, lo ông làm không xuể lại bị làm khó dễ, nhân lúc còn sớm làm cho xong rồi tống cổ bọn họ đi, cũng coi như là một chút lòng thành của ta... Ông chủ nghe xong, hốc mắt nóng lên. Nghẹn ngào nói: – Đa, đa tạ... Hai vợ chồng bị làm khó dễ, cái cảm giác cô độc, bất lực và tuyệt vọng đó chỉ có mình họ mới hiểu, họ cũng biết các thực khách không có nghĩa vụ phải giúp đỡ. Ai mà không biết binh lính nước Canh kiêu ngạo đến mức nào? Đốt giết cướp bóc, giết người mua vui, không chuyện ác nào không làm, ai cũng sợ chết. Trong lúc đó cũng có một tên lính lại gần xem xét, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Thẩm Đường đang cúi đầu làm việc trong góc. Vì tuổi còn nhỏ, làm việc nhanh nhẹn, dáng người nhỏ gầy, nên bị nhầm là tiểu nhị của quán trà. Nhìn chằm chằm một lát, cảm thấy không có vấn đề gì liền đi ra ngoài. Hai người hợp lực làm việc mười lăm phút, đến khi trán rịn mồ hôi nóng mới rót xong tất cả các túi nước, hoàn thành công việc. Kỳ Thiện tò mò: – Ngươi đã làm gì? Thẩm Đường hớp một ngụm trà, ngay cả ánh mắt cũng viết bốn chữ "tâm trạng hả hê": – Lát nữa, Nguyên Lương sẽ biết. Kỳ Thiện nhướng mày, suy đoán: – Đầu độc? – Đoán chuẩn thật. – Ngươi lấy độc ở đâu ra? Vừa dứt lời, Kỳ Thiện bỗng nghĩ đến điều gì đó. Lại hỏi: – Ngôn linh? Thẩm Đường cười đáp: – Phải. Kỳ Thiện hít sâu một hơi: – Câu nào? Hay nói đúng hơn là, lại "bóp méo","xuyên tạc" câu ngôn linh nào? Thẩm Đường ra vẻ thần bí, chậm rãi ngâm: – "Miệng rắn tre xanh nọc, đuôi ong vàng có kim." Kỳ Thiện nhíu mày: – Câu ngôn linh này ư? Giống như câu "Chu nguyên phì nhiêu, cẩn đồ như di" lúc trước, đều là những câu chưa ai từng dùng, hay nói đúng hơn là bị người ta cho rằng không có giá trị nghiên cứu. Chỉ xét theo nghĩa đen, chất độc hẳn là nọc rắn và nọc ong vàng. – Ừm, ta sợ độc không chết người, nên lại cho thêm một vị thuốc nữa. Nguyên Lương không ngại đoán xem, là vị thuốc nào? Kỳ Thiện có khả năng nhìn qua là nhớ. Vị thuốc trong miệng Thẩm Đường chắc chắn cũng nằm trong cuộn ngôn linh mà hắn sao chép, thứ có thể được gọi là thuốc chỉ có... Hắn không cần suy nghĩ: – Hạt mã tiền? – Đoán đúng rồi. Tiếc là không có thưởng. Hạt mã tiền nghe có vẻ xa lạ, nhưng nếu nói đến "Khiên cơ dược" lừng lẫy nổi danh thì ai cũng hiểu. Kỳ Thiện: "..." Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Đường càng thêm phức tạp— "Đạo của chư hầu" của vị Thẩm tiểu lang quân này, không chỉ liên quan đến "việc đồng áng", có thể làm đất đai màu mỡ, mà còn có thể biến không thành có các loại dược liệu sao? Thẩm Đường thấy vẻ mặt hắn kỳ quái, cho rằng hắn không tán thành. – Nguyên Lương khinh thường thủ đoạn này à? Quân tử lỗi lạc, chưa chắc đã ưa thủ đoạn hạ độc. Kỳ Thiện lắc đầu: – Không phải, dùng thủ đoạn gì để giết những kẻ này cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả. Lúc trước khi du ngoạn, hắn đi qua không ít quận huyện đã thất thủ, những nơi đó phụ nữ bị cưỡng bức mang thai hoặc nhiễm bệnh nặng nhiều vô kể, nhà nào cũng có tang, xương cốt gãy nát vương vãi khắp nơi. Cứ xem tác phong vừa rồi của đám lính kia, tay chúng có thể sạch sẽ được sao? Nếu chết cũng là đáng đời. Chỉ là— – Ngươi cho nhiều thứ vào như vậy, thật sự cho rằng người khác không nếm ra được à? – Nếm thấy vị không đúng là nhổ ra ngay. Thẩm Đường cười nói: – Nước lọc thì có thể, nhưng bọn họ rót là nước trà, vị có lạ một chút, cũng chỉ nghĩ là do trời nóng thôi. Kỳ Thiện: "..." Trong lúc hai người nói chuyện, hơn trăm binh lính đã chuẩn bị rời đi. Chúng chiếm bao nhiêu tiện nghi mà chỉ ném cho ông chủ quán ba đồng tiền, lại còn ném vào mặt người ta. Thế mà ông chủ vẫn phải nén giận, tươi cười, miệng nói lời cảm tạ. Thấy đoàn người đã đi khuất, Thẩm Đường đứng dậy vươn vai: – Nguyên Lương, đi thôi, đi xem kịch hay nào. Thẩm Đường dắt Mô Tô ra, xoay người cưỡi lên lưng la. Kỳ Thiện vẫn đi bộ như cũ. Hai người không nhanh không chậm đi theo sau, Thẩm Đường bỗng nói: – Nguyên Lương, đầu độc ám sát binh lính nước Canh, đây là tội lớn đấy. – Đã biết là có tội mà ngươi còn làm? Thẩm Đường hồn không thèm để ý: – Nợ nhiều không lo! Ta là một phạm nhân đào tẩu chỉ cách cái chết nửa bước chân, sống thêm một ngày là lời một ngày, trên người có thêm một tội nữa thì có gì mà phải sợ? Ngược lại là Nguyên Lương, ngài còn đi theo, không sợ rước họa vào thân à? Kỳ Thiện nhướng mí mắt, giọng bình thản: – Tại hạ cũng đã nói, ta không phải người lương thiện. Tên sao, thiếu cái gì thì đặt cái đó. Nếu là thời thịnh thế— Nhìn Thẩm tiểu lang quân đang cưỡi trên con la trắng cười vui vẻ, Kỳ Thiện thầm than— đó có lẽ mới là "Đạo của chư hầu" có lợi nhất cho thiên hạ. Tiếc là, sinh không gặp thời.