Chương 47: Ngươi có muốn đi cùng ta không?

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:55

Chủ sự vốn định hỏi Thẩm Đường mua lão Chử làm gì, lão già ấy tính tình chẳng dễ ưa chút nào, nhưng nghe chưởng quỹ hiệu sách nói vậy, gã liền hiểu ra. Vẻ mặt gã cũng trở nên thân thiện hơn vài phần. – Ngươi muốn mua lão Chử à? Được thôi, giá cả dễ thương lượng. – Gã chủ động hạ mức giá trong đầu xuống. – Ba lạng, ngươi thấy thế nào? Chưởng quỹ hiệu sách vội nói: – Ba lạng? Đắt quá rồi! Chủ sự lách cách gảy bàn tính, rút ra một quyển sổ cũ dày cộp, ố vàng, lật đến một trang trong đó: – Vốn dĩ phải năm lạng, bây giờ ra giá ba lạng cũng là nể tình quen biết nhiều năm. Này, ngươi xem, năm đó mua lão Chử đã tốn một lạng hai rồi! Chưởng quỹ ngạc nhiên: – Sao lại đắt như vậy? Chủ sự hừ một tiếng: – Ngươi tưởng giá năm năm trước cũng như bây giờ à? Bây giờ muốn mua một con bé trông tàm tạm, ép giá một chút, hai trăm văn là có thể bắt đi rồi. Cái giá này, năm năm trước có mơ cũng không dám nghĩ. Khi đó còn chưa đánh giặc, mua một người ít nhất cũng phải năm lạng, loại tốt thì mười lạng, hai mươi lạng! Cái đám của lão Chử lại còn từng nhiễm ôn dịch, chỉ có thể bán rẻ, vậy mà cũng được giá một lạng hai đấy. Theo quy củ của mấy chốn lầu xanh gác tía, bất kể là ca nhi, kỹ nữ treo bảng hiệu, hay là đám nha hoàn tạp dịch, hét giá gấp ba đến năm lần là chuyện thường tình. Nếu là người đứng đầu hoặc có tiềm năng nổi tiếng, hét giá gấp trăm lần cũng là chuyện bình thường, bằng không thì kiếm tiền kiểu gì? Năm đó mua lão Chử tốn một lạng hai, bây giờ bán ra ít nhất cũng phải bốn lạng tám, chủ sự ra giá ba lạng đã là rất có lương tâm rồi. Gã làm vậy cũng không hoàn toàn là vì nể mặt chưởng quỹ. Là một tiểu thương nơi phố chợ, gã tuy có cái gian manh, tham tài của con buôn, nhưng cũng có mặt mềm lòng, lương thiện của một người bình thường. Nghe Thẩm Đường đến chuộc "ông nội", phản ứng đầu tiên của gã không phải là nhân cơ hội chặt chém, mà là tự mường tượng ra một vở kịch luân lý gia đình vô cùng cảm động – hội tụ đủ các yếu tố ăn khách như gia đạo sa sút, máu mủ ly tán, xa cách lâu ngày gặp lại, gia đình đoàn viên. Lão già Chử này sau khi bị mua về, đã ở trong bếp của Nguyệt Hoa Lâu được bốn năm năm, bao nhiêu năm qua đều cẩn thận dè dặt, không phạm sai lầm, tay chân cũng coi như lanh lẹ. Ngoài việc ít nói, tính tình cổ quái, không hòa đồng, không nịnh bợ, không lấy lòng ai thì cũng chẳng có khuyết điểm gì lớn. Bây giờ người nhà tìm đến, muốn chuộc ông ta về để phụng dưỡng, cũng coi như là lão Chử đã khổ tận cam lai, đó là phúc khí của ông ta. Mình đâu nỡ vì chút tiền bạc mà làm chuyện thất đức, ngăn cản người ta gia đình đoàn tụ, cũng coi như tích chút âm đức. Chủ sự thấy chưởng quỹ chần chừ, gã lại nói: – Ngươi cũng đừng làm khó ta, thu ít quá, ta không biết ăn nói với cấp trên thế nào. Chưởng quỹ thở dài, trong lòng biết giá này không thể mặc cả được nữa. Lúc này, Thẩm Đường nãy giờ im lặng mới từ trong túi tiền lấy ra mấy thỏi bạc vụn, đặt trước mặt chủ sự, nói: – Ngài cân thử xem, có đủ không. Chủ sự thấy nàng sảng khoái như vậy, trong lòng cũng có thêm hảo cảm. Gã thầm cảm khái, đúng là một đứa trẻ hiếu thuận. Lớn lên xinh đẹp lại còn hiếu thuận, lương thiện, lão Chử sau này có phúc rồi. Gã thu bạc vụn, cẩn thận ước lượng thấy còn dư, lại lấy kìm cắt bớt một ít, cho đến khi vừa đúng ba lạng bạc mới cất bạc đi rồi lấy ra khế ước bán thân của lão Chử. Gã nói: – Bây giờ còn sớm, tiểu nương tử có muốn đến nha phủ sang tên không? Thẩm Đường lắc đầu: – Không cần đâu ạ. Chưởng quỹ bực mình nói: – Người ta là ông nội, sang tên cái gì? Thẩm Đường: "..." Không sang tên, đơn giản là vì nguyên chủ cũng là người không có hộ tịch! Vừa rồi hai người này mới chỉ tự suy diễn Chử lão tiên sinh là "ông nội" của nàng, bây giờ đã trắng trợn nói thẳng ra luôn rồi sao??? Chủ sự vỗ trán một cái, nói: – Đúng nhỉ, suýt nữa thì quên mất, nhưng sau này cũng phải tranh thủ thời gian đi làm lại hộ tịch đấy. Khóe miệng Thẩm Đường giật giật: – Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ. Chủ sự vẫy tay gọi một người: – Đi, ra sau bếp gọi lão Chử tới đây, bảo là cháu gái đến đón ông ta về nhà hưởng phúc. Còn về việc Chử lão tiên sinh có bị mua bán hay không... Chuyện đó không quan trọng. Thẩm Đường cất kỹ tờ khế ước bán thân ố vàng, vụn vặt, thầm quyết định, đợi nàng học được bản lĩnh, tờ khế ước này sẽ coi như học phí bù lại cho Chử lão tiên sinh, trả lại cho ông thân tự do. Chi phí ăn mặc của lão nhân gia nàng sẽ phụ trách, dù sao nàng cũng không phải nhà tư bản ma quỷ gì. Bởi vậy— Khi Chử lão tiên sinh đang ngồi trong bếp, vẻ mặt vô cảm cọ rửa đống bát đĩa chất chồng từ đêm qua, nghe thấy tiếng gọi đó, khuôn mặt già nua đầy vẻ phong sương của ông thoáng biến sắc. Ông như bị ù tai, níu lấy tay người kia xác nhận lại mấy lần: – Ai? Cháu gái nào? Người truyền lời cười nói: – Cháu gái ông tìm đến muốn chuộc ông đi đấy, lão già ơi, ngày tháng khổ cực cuối cùng cũng qua rồi. Chử lão tiên sinh ngơ ngác không hiểu: "..." Khi ông thấy vị "cháu gái" từ trên trời rơi xuống mà mình chưa từng gặp mặt này, vẻ mặt ông suýt nữa thì mất kiểm soát. Các người gọi vị tiểu lang quân này là cháu gái ư? Chủ sự vỗ vỗ vai Chử lão tiên sinh, vẻ mặt xúc động cảm khái nói: – Lão Chử à, dọn dẹp đồ đạc rồi đi theo con bé nhà ông đi, đừng để người nhà chờ lâu. Ai, cái thời buổi này, cảnh tượng khiến người ta cảm động và trân quý nhất, không gì hơn là gia đình đoàn tụ, sum vầy bên nhau. Cảnh này nghĩ thôi đã thấy ấm lòng. Chử lão tiên sinh mặt đờ đẫn. Thẩm Đường cũng mặt không cảm xúc nhìn ông. – Tiền chuộc thân ta đã trả, ngươi có muốn đi cùng ta không? Nàng bỗng dưng có chút chột dạ, quay đầu nghĩ lại, chưa được cho phép đã mua người ta đi đúng là không tôn trọng Chử lão tiên sinh cho lắm. Chử lão tiên sinh: – ... Ngươi thật sự muốn mang lão phu đi? Thẩm Đường hơi hé miệng, mơ hồ cảm thấy câu trả lời tiếp theo của mình nên thận trọng một chút, không thể qua loa cho xong được. Nhưng nghĩ lại, vấn đề này chỉ có một lựa chọn thôi. Nàng tiền cũng đã trả rồi, không mang người đi chẳng phải lỗ to sao? Thế là, Thẩm Đường gật đầu thật mạnh. – Phải, đi cùng ta! Ba lạng bạc đấy! Không thể ném tiền qua cửa sổ được! Trước giờ toàn xài chùa kiến thức trong đầu Kỳ Thiện, đừng nói ba lạng, nàng đến ba văn cũng chưa từng trả. Giọng nói vừa dứt, không khí trở nên cứng đờ, vô cùng cổ quái. Chưởng quỹ hiệu sách nhận ra có gì đó không đúng, còn chưa kịp làm rõ, Chử lão tiên sinh đã có phản ứng trước, ông bình tĩnh gật đầu: – Ừm, được, để ta thu dọn quần áo, đợi một lát. Nhìn Chử lão tiên sinh xoay người về hậu viện thu dọn quần áo, chưởng quỹ hiệu sách hỏi chủ sự: – Vị lão nhân gia này có phải ở chỗ các người làm việc bị đánh đến ngớ ngẩn rồi không? Trông cứ ngơ ngơ ngác ngác, như bị bệnh tuổi già vậy, loại này mang về không dễ chăm sóc, lại còn khổ thân. Chủ sự trợn trắng mắt: – Bọn ta kiếm tiền bẩn thật, nhưng cũng không phải vô nhân tính, không làm việc thì cho nhịn đói hai bữa, chứ không đáng phải đánh người. Trừ phi là loại bỏ trốn, trộm tiền, không đánh không chừa. Lão Chử từ khi đến đã rất ngoan ngoãn, sao lại bị đánh được? Một nơi khác. Nhìn Cung Sính uống thuốc xong rồi ngủ thiếp đi, Ông Chi và người thanh niên mới lần lượt rời khỏi phòng. Khi cánh cửa gỗ sau lưng khép lại, khí thế của hắn liền thay đổi hẳn. Khuôn mặt tinh xảo có phần khắc nghiệt kia thêm vài phần ổn trọng và uy nghiêm. Hắn nói: – Không ngờ Vân Trì huynh cũng có ngày hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nếu huynh ấy không biết gì, chúng ta có hỏi cũng vô ích. Cố tiên sinh, phái người theo dõi Thẩm Đường đó... Nếu người này không có vấn đề gì thì tốt nhất. Cả tam tộc nhà họ Thẩm đều chết oan, người này cùng với Vân Trì huynh chính là bằng chứng tốt nhất cho sự tàn bạo, mất lòng dân của Trịnh Kiều, sau này, chúng ta xuất binh thảo phạt Trịnh Kiều cũng danh chính ngôn thuận... Người thanh niên hỏi: – Nếu có vấn đề thì sao? Ông Chi lạnh lùng nói: – Vậy thì trừ khử, không để lại hậu họa! Dừng một chút, hắn lại nói: – Còn nữa, phải để ý tin tức của vị ngũ đẳng Đại phu nhà họ Cung kia, hễ có tin tức là phải báo lên ngay. Người thanh niên rũ mắt, chắp tay lĩnh mệnh: – Vâng.