– Có liên quan đến ngôn linh... Đây chính là một manh mối. – Kỳ Thiện cầm tờ giấy đi đi lại lại, lẩm bẩm: – Ta từng nghe nói có thủ đoạn giấu bí mật tương tự, dùng để truyền tin. Chỉ là cực kỳ hiếm thấy, người biết dùng cũng không nhiều.
– Cao siêu đến vậy sao?
Thẩm Đường thật sự ngẩn người.
Nàng chỉ thuận miệng nói bừa, không ngờ lại có loại ngôn linh mã hóa này thật.
Chỉ thấy Kỳ Thiện vận Văn Tâm, ngưng tụ văn khí trong lòng bàn tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Thẩm Đường mơ hồ cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
– Nguyên Lương, có phải ngài nghĩ nhiều rồi không? Chỉ là một tiểu quan bình thường ở chốn lầu xanh thôi mà... Dù hắn là ứng cử viên cho vị trí đứng đầu, cũng khó mà tiếp xúc được với loại ngôn linh lạ lùng này chứ? Lùi một bước mà nói, cho dù có thể tiếp xúc được, thì phải là tin tức động trời cỡ nào mới đáng để dùng đến nó?
Kỳ Thiện lơ lửng lòng bàn tay trên mặt giấy, văn khí màu xanh nhạt ngưng tụ, chậm rãi cảm nhận, nhưng vẫn không quên phân tâm trả lời thắc mắc của Thẩm Đường.
– Ngươi nghĩ Hiếu Thành là nơi thế nào?
Thẩm Đường thành thật lắc đầu:
– Ta không biết.
Nàng thật sự không biết.
Câu hỏi của Nguyên Lương rõ ràng là đang đề cập đến thời cuộc. Nhưng hiểu biết của nàng về thế giới này hiện tại đều đến từ Kỳ Thiện, từ những cuộn ngôn linh của hắn và những gì nghe được trên đường đi, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Nàng dù có cố gắng tìm hiểu thế nào, nhưng đối tượng tiếp xúc phần lớn lại là tầng lớp bá tánh thấp kém nhất. Phần lớn bọn họ đến cơm ăn áo mặc còn chưa lo xong, nào có quan tâm quan đứng đầu châu quận này họ tên là gì, có công trạng ra sao, càng đừng nói đến đại thế thiên hạ, hoàn toàn mù tịt.
Bọn họ chỉ biết cuộc sống quá gian nan, khổ không kể xiết.
Câu trả lời của Thẩm Đường nằm trong dự liệu của Kỳ Thiện, nên hắn cũng không thất vọng hay có cảm xúc gì khác. Nếu Thẩm tiểu lang quân đột nhiên trở nên biết tuốt, hắn ngược lại mới phải nghi ngờ vị này có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không. Thế là, Kỳ Thiện lần đầu tiên hé lộ cho Thẩm Đường một vài chuyện.
Một phần nổi của tảng băng chìm về đại cục thiên hạ này.
Hắn nói:
– Ta lúc trước nói Trịnh Kiều thống lĩnh nước Canh, trong vòng năm năm chắc chắn sẽ tự rước lấy diệt vong, không chỉ vì kẻ này tác phong tàn bạo, hành sự hiểm độc, quen dùng những thủ đoạn âm hiểm hạ lưu, mà còn có một nguyên nhân quan trọng – hắn muốn dùng kế "đuổi sói nuốt hổ", nào ngờ lại là đang "dẫn hổ vào nhà".
Thẩm Đường theo bản năng ngồi thẳng dậy, chăm chú lắng nghe.
Hơi suy tư một chút liền đoán ra được vài phần.
– Ý của Nguyên Lương là... nước Tân trước đây là "sói", giờ "sói" đã chết, thì con "hổ" kia liền trở thành mối họa tâm phúc của Trịnh Kiều? Vậy "hổ" là ai? – Thẩm Đường nhớ lại trong đống sách của Kỳ Thiện còn có một tấm bản đồ nhỏ, trong đó có miêu tả nước Canh và nước Tân đã bị diệt vong.
Vị trí địa lý của hai nước đều không được tốt cho lắm.
Toàn bộ đều nằm ở rìa đại lục.
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà hai nước tránh được vùng trung tâm đại lục, nơi chiến sự diễn ra ác liệt nhất. So với nước Canh bốn phương tám hướng đều là hàng xóm, thỉnh thoảng lại bị đánh cho tơi tả, thì nước Tân có phần tốt hơn, phía tây bắc lãnh thổ là dãy núi non trùng điệp, ải hiểm dễ thủ khó công.
Kỳ Thiện trả lời:
– Con "hổ" này là Thập Ô.
Thẩm Đường nói:
– Thập Ô?
Thập Ô là thế lực của các bộ tộc man di sống bên ngoài dãy núi non trùng điệp của nước Tân.
Bọn họ cho rằng kim ô đã rơi xuống nơi này, cũng tại đây sinh sôi nảy nở, con cháu không ngừng lớn mạnh, nên tự xưng là "Thập Ô", nói đơn giản chính là "hậu duệ của mười con kim ô". Thẩm Đường nghi ngờ bọn họ đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày – nghĩ cũng thoáng thật, dám nhận vơ cả mặt trời.
Bởi vì trước khi sao băng rơi xuống, Thập Ô vốn không có cái tên này. Bọn họ chỉ tình cờ biết được trong ngôn linh từ sao băng có một câu chuyện thần thoại như vậy, liền tự nâng tầm bản thân, bám víu lấy mặt trời. Mấu chốt là cứ truyền đi truyền lại suốt một hai trăm năm, thế mà lại có hiệu quả thật.
Người ngoài tin hay không thì chưa biết, chứ bọn họ thì tin sái cổ.
Hậu duệ của kim ô, tôn quý biết bao!
Thẩm Đường chỉ cần suy nghĩ một chút là đã đoán ra được một phần chân tướng, lẩm bẩm:
– Nếu Thập Ô là "hổ"... Nói như vậy, Trịnh Kiều đánh hạ được nước Tân không phải vì quốc lực nước Canh do hắn lãnh đạo hùng mạnh đến mức nào, mà là nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa? Thừa dịp nước Tân vì thiên tai nhân họa cùng với cục diện chính trị rung chuyển, âm thầm liên minh với Thập Ô, để Thập Ô xuất binh quấy nhiễu, ghìm chân binh lực của nước Tân, rồi nước Canh mới xuất binh tập kích bất ngờ?
Nước Tân vốn đã có nội ưu không dứt, Thập Ô lại ở biên cảnh không ngừng quấy nhiễu gây sự, khó tránh khỏi sẽ lơ là phòng bị đối với nước Canh.
Cuối cùng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
Kỳ Thiện tán thưởng gật đầu.
Thẩm Đường lại hỏi:
– Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hiếu Thành?
Hiếu Thành là quận phủ của Tứ Bảo quận, không hề giáp với dãy núi biên cảnh, nói thế nào cũng không dính dáng gì đến Thập Ô.
Kỳ Thiện thở dài nói:
– Bởi vì cha mẹ của quận thủ Tứ Bảo quận vốn xuất thân từ Thập Ô. Hai người bất mãn với cuộc đấu tranh quyền lực trong bộ lạc, quyết định mang theo đứa con nhỏ rời xa quê hương, mai danh ẩn tích, cuối cùng định cư ở nước Tân. Dù lớn lên ở nước Tân, nhưng đứa bé đó trong lòng vẫn hướng về cố hương. Một lần tình cờ, hắn đã liên lạc được với thế lực bộ lạc bên ngoại, trở thành một trong những tai mắt của Thập Ô cài cắm bên ngoài.
Thẩm Đường nghe mà trố mắt:
– Đây là bí mật động trời liên quan đến tính mạng cả nhà, vị quận thủ kia che giấu còn không kịp, sao ngài lại biết được?
Xem ra, Kỳ Nguyên Lương thật sự không phải là một "NPC dẫn đường" tầm thường, bí mật trên người gã này nhiều không đếm xuể, hết lớp này đến lớp khác. Nếu đào sâu xuống nữa, e là một cái hố không đáy. Thẩm Đường dùng khóe mắt quan sát biểu cảm của Kỳ Thiện, thấy hắn không có dao động cảm xúc gì đặc biệt lớn, liền nói:
– Nếu không tiện nói với ta, vậy ta không hỏi nữa.
Kỳ Thiện nói:
– Không phải ta không chịu nói, mà là nói ra thì dài dòng, không phải một chốc là có thể nói rõ được. Ngươi chỉ cần biết vị quận thủ Tứ Bảo quận kia không phải thứ tốt lành gì là được, hắn hiện tại cũng không biết ta còn sống. Bề ngoài thì là một tên nịnh thần trung thành với Trịnh Kiều, chuyên đi nịnh bợ, vì lấy lòng Trịnh Kiều mà không từ thủ đoạn, nhưng ngầm lại làm việc cho Thập Ô.
Nói rồi, Kỳ Thiện kéo chủ đề trở lại.
Hắn nói:
– Vị trí địa lý của Tứ Bảo quận khá đặc thù, tiến có thể công, lùi có thể thủ, là châu quận giáp ranh giữa nước Tân và nước Canh, cũng là con đường huyết mạch mà các nước lân cận phải đi qua để tiến xuống phía nam, cả đường thủy lẫn đường bộ. Nói cách khác, muốn mưu đồ vùng trung tâm đại lục, Tứ Bảo quận chính là bàn đạp.
Thẩm Đường hít một hơi lạnh.
– Thập Ô mưu đồ lớn đến vậy sao?
Dãy núi ngăn cản họ tiến xuống phía nam còn chưa phá được, đã nghĩ đến con đường sau khi đánh hạ các nước Tây Bắc rồi sao?
– Bọn họ đúng là dám mưu đồ lớn đến vậy, trước kia là mơ mộng hão huyền, nhưng bây giờ – – Kỳ Thiện liếc mắt qua mái đầu đang cúi xuống của Thẩm Đường, giọng nói sâu xa: – Chưa chắc đã là không thể. Quốc tỉ nước Tân đã mất, Trịnh Kiều lại là một kẻ bạo chúa, không thu phục được lòng dân, vận nước chỉ e không giữ nổi phòng tuyến bên kia dãy núi. Hơn nữa Thập Ô mấy năm nay dốc lòng gây dựng, có lẽ thật sự có thể nắm lấy cơ hội vượt qua dãy núi đó.
Hiếu Thành chính là một nước cờ mà họ đã chôn sâu.
Đương nhiên, Kỳ Thiện đến đây là để báo thù.