Nghe đám binh lính này không liên quan đến mình, Thẩm Đường mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay kéo thấp vành nón cói. Nàng ngồi vào một góc, giả vờ uống trà, cố gắng không để ai chú ý:
– Binh lính nước Canh... Sao họ lại ở đây?
Câu hỏi này vừa thốt ra, Kỳ Thiện suýt nữa thì sặc nước trà.
Vị Thẩm tiểu lang quân này quả nhiên không bao giờ làm hắn thất vọng, câu hỏi nào cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
– Binh lính nước Canh không ở đây thì ở đâu?
Thẩm Đường: "..."
Trực giác mách bảo nàng, hình như mình vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
Thẩm Đường cố gắng chữa ngượng.
– Nhưng nơi này chẳng phải là Trọng Đài, à không, nước Tân sao? Binh lính nước Canh sao lại có thể...
Nói đến nửa chừng, nàng bỗng im bặt, vẻ mặt vô cùng khó xử. Nàng lấy tay che mắt, không dám nhìn ánh mắt như thể đang nhìn kẻ ngốc của Kỳ Thiện. Nàng nhớ ra rồi, lúc trước Kỳ Thiện từng nói Trọng Đài, tức nước Tân, đã bị công phá, quốc tỉ thì bị nghi là do nhà họ Cung giấu đi. Khi đó, sự chú ý của nàng đều dồn vào quốc tỉ và nhà họ Cung, hoàn toàn quên mất kẻ đã công phá đô thành nước Tân là ai.
Giờ xem ra, mười mươi chính là nước Canh.
Câu hỏi này đã hoàn toàn phơi bày sự ngô nghê của nàng. May mà Kỳ Thiện cũng đã quen với sự "khó lường" của Thẩm tiểu lang quân nên không xoáy sâu vào vấn đề.
Thẩm Đường xấu hổ:
– Ta... không rành mấy chuyện này lắm...
– Bây giờ biết cũng chưa muộn. – Kỳ Thiện cười như không cười, gõ nhẹ ba cái lên mặt bàn, thầm niệm ngôn linh "Pháp bất truyền lục nhĩ", một luồng văn khí nhàn nhạt dâng lên rồi lại tan biến không dấu vết, hắn mới nói: – Thẩm tiểu lang quân nhìn qua là biết công tử nhà quyền quý được nuông chiều từ bé, tại hạ có thể hiểu được. Ngươi thật ra còn đỡ chán, mấy tên công tử bột khác có lẽ còn ngây ngô không biết sợ hơn. Chỉ biết phóng ngựa lầu xanh, ôm hồng ấp thúy, phong lưu phóng khoáng, vui chơi trần thế, nào biết quốc thù gia hận, dân sinh khốn khó?
Thẩm Đường: "..."
Chỉ cần mình không thừa nhận, thì coi như Kỳ Thiện không phải đang nói mình.
Thẩm Đường mặt dày đáp:
– Kỳ tiên sinh nói phải.
Kỳ Thiện cảm thấy hơi mất hứng, vừa rồi cũng chỉ là do hắn nhất thời cảm khái mà thôi.
Nước Canh tiêu diệt nước Tân, chuyện này đến đứa trẻ ba tuổi, lão nông ngoài đồng còn biết, vậy mà vị Thẩm tiểu lang quân có quan hệ mật thiết với nhà họ Cung trước mắt lại tỏ ra bối rối, nói không biết. Hắn cũng chẳng biết nên tức hay nên cười.
Thẩm Đường chột dạ cúi đầu uống trà.
– Có điều, nước Tân và nước Canh cũng cùng một giuộc cả thôi, diệt quốc hay không cũng chẳng khác gì nhau. Đối với bá tánh mà nói, khác biệt chẳng qua chỉ là ngọn núi lớn đè trên đầu đổi từ một tên hôn quân thành một tên bạo quân mà thôi...
Thẩm Đường nghe xong lời này thì kinh ngạc.
Nàng liếc mắt nhìn đám binh lính nước Canh đang ngồi ngoài quán trà, thấy họ không chú ý đến bên này mới yên tâm:
– Nghe lời này của Kỳ tiên sinh, ngài rất có thành kiến với nước Tân đã bị diệt, nhưng lúc trước không phải ngài nói...
Hai người mới gặp, Kỳ Thiện còn vì nàng là "con cháu nhà họ Cung" mà sinh lòng ác ý, lời nói trong ngoài đều ám chỉ nhà họ Cung có liên quan đến việc nước Tân bị diệt, lại còn giấu quốc tỉ. Thẩm Đường cứ tưởng Kỳ Thiện rất yêu cố quốc, giờ nghe lại thấy không phải vậy.
Kỳ Thiện lười nhác nhướng mí mắt.
– Hai chuyện đó không hề mâu thuẫn.
Thấy hắn không có ý định nói tiếp, Thẩm Đường đành chủ động lái sang chuyện khác, nói bóng nói gió, cố gắng moi thêm thông tin về thế giới này. Nàng chỉ chỉ lên trời:
– Vị kia của nước Canh... Tiên sinh đánh giá hắn thấp như vậy sao?
Nước Tân bị diệt, chư hầu vương ngu muội đáng phải chịu tội, mắng một câu "hôn quân" cũng không oan, nhưng nước Canh thực lực hùng mạnh, chư hầu vương tại vị trong thời gian ngắn đã mở rộng bờ cõi, vậy mà Kỳ Thiện lại đánh giá là "bạo quân"?
Kỳ Thiện cười nhạo:
– Nếu thế mà còn không tính là bạo quân, thì chư hầu vương nào mà chẳng xưng được một tiếng "nhân chủ"? Cứ nhìn mà xem, trong vòng năm năm, nếu bạo quân Trịnh Kiều không chết, nước Canh chắc chắn sẽ tự rước lấy diệt vong.
Máu hóng chuyện của Thẩm Đường nổi lên.
– Cụ thể là "bạo" ở chỗ nào?
Kỳ Thiện đang định phổ cập kiến thức, thì ngoài quán trà, trong xe tù truyền đến từng tiếng chửi bới chói tai, chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng roi quất và tiếng kêu la thảm thiết. Thẩm Đường xuyên qua khe hở của rèm trúc nhìn ra ngoài, lờ mờ có thể thấy một góc xe tù đang tí tách nhỏ máu.
Lại có một tù phạm tức giận mắng:
– Lão phu dù có bị đánh chết cũng phải nói, Trịnh Kiều nhà ngươi, cái thứ long dương bán thân cầu vinh, đồ đê tiện! Ông đây có chết cũng phải mặc đồ tang, về làm ma ám cả lò nhà mày!
Vị nhân huynh này tóc đã bạc trắng, một thân cơ bắp rắn rỏi, nói chuyện sang sảng, giọng như chuông đồng.
Thẩm Đường lần đầu tiên được chứng kiến văn hóa chửi người của thế giới này.
Quả là khí phách!
Binh lính nước Canh dĩ nhiên không để hắn chửi bậy.
Lập tức vung roi quất tới, mỗi nhát quất xuống là một vệt máu rỉ ra, vị nhân huynh kia vẫn kiên cường cắn chặt răng, không hề hét thảm hay xin tha một tiếng, binh lính đánh càng tàn nhẫn, hắn mắng càng hăng.
Đến khi đánh cho người ta hơi thở thoi thóp, tên lính mới thở hổn hển nhổ một bãi nước bọt vào đám tù phạm trong xe:
– Lão già xui xẻo!
– Thẩm tiểu lang quân vừa hỏi "bạo quân bạo ở chỗ nào", đây chẳng phải đã thấy rồi sao? – Kỳ Thiện khẽ chỉ về phía ngoài quán trà, sợ Thẩm Đường không hiểu, liền kể lại từ đầu: – Trịnh Kiều chính là quốc chủ hiện giờ của nước Canh, hắn năm tuổi theo mẹ vào hậu cung nước Tân làm con tin. Nghe nói hắn từ nhỏ thông minh hiếu học, thiếu thời lại có vẻ đẹp khuynh thành, mười lăm tuổi được quốc chủ nước Tân sủng ái, ban danh "Nữ Kiều".
– Quốc chủ nước Tân có bệnh nặng à?
Kỳ Thiện nói:
– Đúng là có bệnh, ngu ngốc vô năng lại háo sắc. Một lần tình cờ, hắn trông thấy Vương mỹ nhân, một nữ quyến trong hậu cung nước mình, cũng chính là mẹ của Trịnh Kiều. Hắn liền cưỡng đoạt bà ta, còn được tặng kèm một con tin là Trịnh Kiều.
– Trịnh Kiều này cũng đáng thương thật...
Kỳ Thiện lại cười nhạo nàng quá ngây thơ, hỏi:
– Ngươi có phải cho rằng Trịnh Kiều lúc niên thiếu bị cường quyền ép buộc, phải ủy thân cho quốc chủ nước Tân không?
– Chẳng lẽ không phải?
Mỹ thiếu niên và hôn quân...
Theo bản năng ai cũng sẽ nghĩ là hôn quân cường thủ hào đoạt thôi.
Kỳ Thiện lắc đầu:
– Nếu vậy, Trịnh Kiều đúng là đáng thương. Tiếc là không phải, Trịnh Kiều mới là kẻ chủ động, còn lợi dụng sự mê luyến của quốc chủ nước Tân đối với hắn, hại chết không ít trung thần lương tướng, diệt trừ những kẻ chống đối. Những người đắc tội với hắn, bất kể có oan uổng hay không đều phải chịu cực hình phá đan phủ.
Cái gì gọi là "cực hình phá đan phủ"?
Chính là thủ đoạn tàn nhẫn phá hủy đan phủ, một khi Văn Tâm hay Võ Đảm trong đan phủ bị hủy là không thể khôi phục, cho dù sau này có được lật lại bản án cũng không thể cứu vãn. Trịnh Kiều còn chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ nhắm vào những người không có bối cảnh hoặc gia thế yếu kém để ra tay.
Một khi chịu hình, cả đời coi như bỏ đi.
Những năm đầu của nước Tân, thế cục còn khá ổn định, quốc lực không yếu, cho dù có một tên hôn quân quanh năm không lên triều, suốt ngày quanh quẩn trong hậu cung, chìm đắm trong nữ sắc, ngấm ngầm sai người đi khắp nơi tìm kiếm mỹ nhân, thì cuộc sống của bá tánh cũng không đến nỗi quá khốn khổ.
Nhưng từ khi Trịnh Kiều xuất hiện, mọi thứ ngày một hỗn loạn.
Sau đó, vương thất nước Canh xảy ra nội loạn, mới nhớ đến còn một Trịnh Kiều đang làm con tin ở nước khác. Trịnh Kiều cũng có dã tâm, không cam chịu hiện trạng, liền dùng tiền tài và tiền đồ để lôi kéo tâm phúc, sau một hồi vận động đã thuận lợi khiến quốc chủ nước Tân cho hắn về nước.
Chưa đầy năm năm sau, nước Canh thừa dịp nước Tân mấy năm liền hạn hán, binh lực suy yếu, liền bất ngờ xuất binh, một đường thế như chẻ tre đánh thẳng tới vương thành. Mỗi khi hạ được một thành, hắn đều dung túng cho binh lính đốt giết cướp bóc, cường đoạt dân nữ ở đó, còn hắn thì dùng mọi cách để sỉ nhục các cựu thần của nước Tân.
– Nói đến đây, Trịnh Kiều và nhà họ Cung còn có duyên nợ sâu xa.
Thẩm Đường vừa nghe da đầu đã tê rần.
Chuyện này nàng thật sự không biết.
Ấy thế mà Kỳ Thiện còn cười nói ra.
– Năm đó, nhà họ Cung là thế lực chủ chốt ủng hộ Trịnh Kiều trở về nước Canh, nhưng điều thú vị là – nhà họ Cung bị xét nhà diệt tộc, đàn ông bị sung quân ra biên ải làm khổ sai, nữ quyến bị đày tới Giáo phường ở Hiếu Thành – đây là mệnh lệnh đầu tiên Trịnh Kiều hạ đạt sau khi công phá vương thành nước Tân.