Chương 30: Ván cược

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:44

Chủ quán hàng bên cạnh nghe vậy cũng hóng chuyện. Lão ló đầu ra trêu chọc vị khách, lời nói mang theo chút khinh miệt: – Hầy, lão già nhà ngươi mà cũng phân biệt được đồ của quý nhân à? Một vị khách khác đến mua thịt cũng hùa theo: – Chắc là do ở lầu xanh thấy 'quý nhân' nhiều quá đấy mà... Đối mặt với những lời trêu chọc mang ác ý của mọi người xung quanh, vẻ mặt vị khách vẫn không hề thay đổi, đôi mắt đã trải qua bao thăng trầm chỉ còn lại sự bình thản. Gã đồ tể nghe mà gai cả tai, bèn vung con dao lọc xương trong tay lên dọa. Vẻ mặt hung hãn, gã gằn giọng: – Đi đi đi, đừng có đứng đây làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta. Có mua thịt không thì bảo? Không mua thì biến đi chỗ khác chơi. Những người khác thấy không còn gì vui, bèn lục tục tản đi. Đừng nhìn gã đồ tể suốt ngày làm việc nặng nhọc bẩn thỉu, gã lại là người có gia cảnh tốt nhất trên con phố này, lời nói cũng có vài phần trọng lượng – nhà người thường chỉ lễ tết mới dám ăn mặn, còn nhà gã thì thỉnh thoảng lại được ăn thịt, nước luộc thịt trong nồi lúc nào cũng đủ đầy. Hàng xóm láng giềng cũng không dám dễ dàng đắc tội với gã. Thấy đám người hóng chuyện đã tản đi, gã đồ tể mới hỏi vị khách kia: – Này lão già, ông nói thật đấy à? Vị khách cười nói: – Đương nhiên là thật. Gã đồ tể nhìn kỹ một lát, hỏi: – Sao ông biết? Gã cũng khá tò mò, không hiểu sao lão già này chỉ liếc mắt một cái từ xa mà đã nhận ra đó là ấn tín Văn Tâm chứ không phải đồ trang sức bình thường. Vị khách dùng ngón tay nhẹ gõ lên sạp thịt, cười nói: – Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ông sắp thua rồi, đã đánh cược thì phải chịu thua. – Được, được, được, ta mà thua thì đó là chuyện vui! Lát nữa ta đi mua thêm hai lạng rượu ngon cho ông nhắm... – Gã đồ tể hào sảng vẫy tay, gã buôn bán khấm khá, không tiếc chút "tiền cược" này. Trong lúc chờ đợi, gã chống hai tay lên sạp gỗ, bắt chuyện với vị khách: – Này lão già, ta nghe ông nói chuyện có vẻ văn vẻ lắm, có phải ông từng đi học không? Vị khách nói: – Cũng biết được mấy chữ. Gã đồ tể vừa nghe tinh thần liền phấn chấn, cười xoa tay: – Lão già à, ông cũng biết thằng cu nhà ta sắp đến tuổi vỡ lòng rồi... Vị khách bình thản hỏi gã: – Ông muốn cho con mình đi học à? Gã đồ tể gật đầu, lại nói: – Cũng không cần dạy nhiều chữ, chẳng mong nó làm quan được, nhà bọn ta thân phận tôi tớ làm gì có mệnh làm quý nhân? Ông chỉ cần dạy nó biết mấy chữ, kẻo sau này tính sổ với người ta lại bị lừa. Cái sạp thịt này của ta sau này cũng phải để lại cho nó... – Nếu con ông có Văn Tâm hoặc Võ Đảm thì sao? Ông có nuôi nổi không? Văn Tâm thì theo nghiệp văn, Võ Đảm thì rèn luyện thân thể, đều tốn kém lắm đấy. Gã đồ tể chỉ cảm thấy lão già này đang chế nhạo mình, bĩu môi, cúi đầu thái thịt: – Cái thân phận tôi tớ này của bọn ta ư? Thằng cu nhà ta làm gì có phúc đó, cứ theo ta học mổ thịt là được rồi... Trong ký ức của gã, những người có ấn tín Văn Tâm hay hổ phù Võ Đảm đều là quý nhân, không quyền cao chức trọng thì cũng là đại phú đại quý, tóm lại là tầng lớp trên. Những người đó có thể bay trên nóc nhà, có thể biến không thành có, đó là thủ đoạn của thần tiên. Bọn họ chỉ là những thường dân áo vải lấm lem bùn đất. Gã là đồ tể, con gã sau này chắc chắn cũng sẽ làm đồ tể. Chuyện khác ư? Nào dám mơ mộng nhiều như vậy. Vị khách nhìn gã đồ tể bằng ánh mắt bình tĩnh như nước, ngay cả mơ mộng một chút cũng không dám, trong lòng không khỏi hụt hẫng. Hắn bỗng thở dài một câu: – Cha truyền con nối... Gã đồ tể không hiểu: – Cái gì cơ? – Là ý con nối nghiệp cha. – Vị khách cười nói: – Con nhà thợ rèn giỏi, ắt học nghề rèn; con nhà thợ cung giỏi, ắt học nghề làm cung. Gã đồ tể càng thêm không hiểu, nhưng có một chuyện gã chắc chắn – lão già này thật sự biết chữ, có khi còn biết không ít! Thế là, gã càng thêm hoang mang. Thời buổi này ai mà không tôn trọng người biết chữ nghĩa? Lão già này đi dạy trẻ con đọc sách biết chữ cũng không đến nỗi sống khổ sở như vậy, sao lại bị Nguyệt Hoa Lâu mua về làm chân sai vặt trong bếp chứ? Gã đồ tể lòng đầy nghi hoặc, nhưng vị khách không muốn nói nhiều, lại thêm có khách đến mua hàng, gã đành phải dẹp đi những suy nghĩ thừa thãi, định bụng tối nay sẽ dắt con trai mang theo hai cân thịt ngon đi tìm lão già, chứ cả ngày ăn lòng heo cũng sợ ăn đến phát bệnh. Cùng lúc đó, tên lưu manh cũng đã dẫn Thẩm Đường đi xa. Đầu tiên gã đi một đoạn đường lớn, đợi sự chú ý của Thẩm Đường bị phân tán, gã lại đề nghị đi đường tắt vào một con hẻm nhỏ. Càng đi càng hẻo lánh, càng đi càng yên tĩnh. Thẩm Đường cuối cùng cũng tỏ ra có chút bất an. Nàng hỏi gã đàn ông: – Còn bao xa nữa mới tới khách điếm vậy ạ? Gã đàn ông trả lời: – Sắp rồi, sắp rồi. Lại rẽ vào hai con hẻm nhỏ, Thẩm Đường hỏi lại: – Ông chắc là không đi nhầm đường chứ? Gã đàn ông mất kiên nhẫn, giọng cao lên mấy phần, đe dọa nói: – Đã bảo sắp rồi, tiểu nương tử vội cái gì? Đi thêm vài bước nữa thì dừng lại. Đó là một cái sân vô cùng hẻo lánh và bẩn thỉu, cỏ dại mọc đầy trên những khe nứt của tường rào, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong sân. Gã đàn ông một chân đá văng cửa, nói: – Hàng về rồi đây. Thẩm Đường dường như cuối cùng cũng nhận ra có chuyện không ổn, làm bộ muốn trèo xuống lưng Mô Tô bỏ chạy, nhưng vừa mới chạm đất đã bị gã đàn ông đẩy mạnh vào trong sân. Nàng lảo đảo mất thăng bằng, lo sợ ngẩng đầu nhìn một nam một nữ từ trong sân đi ra. Mụ đàn bà nói: – Con bé xinh xắn ghê, Lại Đầu, ngươi lừa ở đâu về thế, xem da dẻ non mịn này... Nói rồi còn đưa tay định véo má Thẩm Đường. Thẩm Đường sợ hãi né đi, trừng mắt nhìn gã đàn ông tên "Lại Đầu": – Ngươi, ngươi ngươi... không phải Nguyên Lương bảo ngươi tới sao? Lại Đầu không thèm để ý đến Thẩm Đường, chỉ đáp lại mụ đàn bà: – Nói vài ba câu đã ngoan ngoãn đi theo ta rồi, xinh thì xinh thật nhưng đầu óc không được lanh lợi cho lắm. Gã đàn ông đi cùng mụ đàn bà ghé sát vào đánh giá khuôn mặt Thẩm Đường, Thẩm Đường rụt rè lùi nhanh về sau, sợ đến sắp khóc. Gã đàn ông liếm môi, cười khẩy: – Con gái thì cần gì đầu óc? Đàn bà mà có đầu óc, bọn ta làm ăn thế nào được? Lát nữa mang nó đến Nguyệt Hoa Lâu xem sao, bên đó vẫn luôn thúc giục muốn hàng ngon... Mụ đàn bà coi thường gã đồng bọn: – Nguyệt Hoa Lâu? Chỗ đó không phải toàn tiểu quan sao, cần một con bé qua đó làm gì? Lại Đầu và gã đàn ông nhìn nhau cười. Vẻ bỉ ổi lan tỏa giữa hai người, mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu. – Mày không hiểu đâu, người ta đến tận cửa đặt hàng thì bọn ta cứ giao thôi. Lại Đầu đẩy vai Thẩm Đường, định nhốt nàng vào một căn phòng tối đen như mực, tỏa ra mùi tanh tưởi khó tả. Thẩm Đường lách người né đi. Vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng nói: – Các ngươi dám bán ta? Mụ đàn bà cười nhạo, ánh mắt đột nhiên sắc bén, đưa tay định véo vào da thịt Thẩm Đường, miệng uy hiếp: – Đừng nói là một con nhóc như mày, cho dù là vợ của Thiên Vương lão tử đến đây, bọn ta cũng bán được. Ngoan ngoãn một chút đi! Bằng không thì khổ với bọn tao đấy! Thẩm Đường vội né đi, vừa né vừa đỏ hoe mắt, mắng: – Các ngươi làm vậy không sợ trời phạt sao? Thấy Thẩm Đường càng chạy càng hăng, ba người chuẩn bị hợp lực bắt nàng lại, rồi đánh cho một trận ra trò để nàng nhớ đời. – Trời phạt? – Lại Đầu chửi bới: – Lão tử chính là trời! – Kỳ Nguyên Lương, cứu ta! Gã đàn ông nói: – Có la rách cổ họng cũng không ai cứu mày đâu! Con nhóc này chạy giỏi thật, trơn như lươn. – Ta sợ quá! Giọng Thẩm Đường đã mang theo tiếng khóc nức nở. Cái sân chỉ có bấy nhiêu, Thẩm Đường rất nhanh đã bị ba người dồn vào ngõ cụt, tiểu nương tử sắp khóc đến nơi co rúm vai lại. Giây tiếp theo, vẻ sợ hãi trên mặt nàng biến mất. – Tin các ngươi mới lạ! Nàng đạp tường lấy lực, xoay người tung một cú đá quét ngang.