Chương 3: Lịch sự ghê ha?

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:08

Lời nói của người đàn bà khiến tên quan sai sững sờ. Rồi hắn chợt hiểu ra. Một bàn tay không đứng đắn lần vào vòng eo mềm mại của bà ta, ánh mắt trơ trẽn đánh giá từ trên xuống dưới. – Vừa hay còn lại một bát, nương tử có muốn nếm thử không? Người đàn bà lại hỏi: – Vậy còn bánh thì sao? Tên quan sai giả vờ do dự, bàn tay kia lại tiếp tục mân mê trên eo bà ta. Nhân lúc những người khác không để ý, bàn tay đang đặt ở eo bà ta bèn véo mạnh một cái. Người đàn bà khẽ rên lên một tiếng. Tiếng rên khe khẽ ấy mềm mại như bông, tựa như lông vũ khẽ cào vào tim gan, khiến kẻ nghe tai nóng bừng, toàn thân tê dại. – Hít... Giọng của tiểu nương tử này nghe đến mức hồn xiêu phách lạc, nếu vào Giáo phường, e là chẳng mấy ngày đã trở thành hoa khôi... – Tên quan sai buông lỏng tay. – Bánh ngô à, có thì có đấy, nhưng phải xem nương tử hầu hạ thế nào đã. Tuy người đàn bà này trông lôi thôi lếch thếch, khắp người còn tỏa ra cái mùi hôi hám khó ngửi, nhưng trên đường sung quân điều kiện gian khổ, trời nóng nực thế này ai mà chẳng bốc mùi? Hơn nữa, tên quan sai này đã lâu không được chạm vào đàn bà, có người tự dâng đến tận miệng đúng là hợp ý hắn. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười thầm. Chẳng trách đám đồng liêu đều thích nhận việc áp giải nữ phạm nhân, hóa ra không chỉ vì tiền thưởng hậu hĩnh, việc lại nhẹ nhàng, mà trên đường còn có diễm phúc thế này. Nào ngờ— Người đàn bà đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn, rồi nhẹ nhàng gỡ ra trước ánh mắt khó hiểu của gã. – Ngươi có ý gì? Tên quan sai vừa định nổi nóng, người đàn bà đã ung dung nói: – Nô gia đã sinh một trai một gái rồi, nói về nhan sắc, làm sao so được với mấy tiểu nha đầu non tơ kia? Sợ rằng hầu hạ không được chu đáo, chi bằng... Nói rồi, ánh mắt bà ta chuyển về phía Thẩm Đường. Tên quan sai vừa nghe đã hiểu, cười nhạo nói: – Đồ đàn bà độc ác! Nó hầu hạ, còn mày thì uống canh ăn bánh à? – Lang quân không biết đó thôi, con bé này là do nô gia sinh ra. – Mày sinh ra? Vẻ mặt hắn rõ ràng không tin. Làm gì có người mẹ nào vì một bát canh thịt, một cái bánh mà tự tay đẩy con gái mình vào lòng đàn ông để mặc cho hắn chà đạp chứ? – Vị lang quân ban nãy nói đúng, sự việc đã đến nước này, vào Giáo phường chịu người ta bắt nạt là chuyện sớm muộn. Thay vì để thân trong sạch của con bé bị đám tiện dân hạ đẳng nào đó chiếm mất, để lại tiếc nuối cả đời, chi bằng nhờ lang quân ra tay giúp đỡ. Nếu ngài vừa lòng, trên đường đi nó cũng có thể bớt khổ một chút. Người đàn bà một thôi một hồi, trông có vẻ chân thành tha thiết, người không biết chuyện còn tưởng bà ta là một người mẹ hiền thực thụ. Tên quan sai bị những lời này nói cho ngây ngẩn. Còn có chuyện tốt thế này sao? Mình không chỉ được hưởng diễm phúc, mà còn là đang làm việc tốt tích đức nữa à? Thẩm Đường: "..." 【Lịch sự ghê ha?】 【Mày á, nhìn xương cốt chắc nhiều nhất là hai mươi, làm quái nào mà đẻ ra được đứa con gái mười một, mười hai tuổi?】 【Muốn làm tú bà bán đứng bà đây thì nói thẳng mẹ nó ra, còn mặt dày nhận làm mẹ nữa chứ!】 Nhịn hết nổi rồi! Cuối cùng không giả vờ được nữa, Thẩm Đường chậm rãi "tỉnh lại", dùng đôi mắt đen láy nhìn người đàn bà chằm chằm. Tên quan sai đưa mắt qua lại giữa hai người: – Sao nó không thân với ngươi? Người đàn bà nói: – Con bé này bẩm sinh đầu óc có vấn đề, lúc điên lúc dại, nhưng vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận, da thịt cũng non mịn, hầu hạ người thì không thành vấn đề... – Tại sao lại họ "Thẩm" mà không phải họ "Cung"? Không phải nữ phạm nhân nào cũng đụng vào được. Tên quan sai cẩn thận liếc nhìn hình xăm sau tai Thẩm Đường. Không họ Cung, tuổi lại còn nhỏ, nghĩ lại danh sách phạm nhân, chắc chỉ là một con hầu. Nào ngờ người đàn bà liền bịa chuyện: – Nó là con gái lớn của nô gia với người chồng quá cố, sinh ra trước khi nô gia được nạp vào Cung phủ, đương nhiên là theo họ cha. Chủ nhà thương nó bơ vơ không nơi nương tựa nên mới rủ lòng từ bi, cho phép nô gia đón nó vào phủ nuôi nấng. Tên quan sai: "..." Nếu không phải phạm nhân quan trọng, thì lấy cũng chẳng sao. Hắn chọn Thẩm Đường. Còn người đàn bà này... Đến Hiếu Thành còn xa, cơ hội còn nhiều. Hắn cũng "giữ lời", đưa thật cho người đàn bà một bát canh thịt còn hơi ấm và một cái bánh ngô. Sau khi chào hỏi tên đồng liêu gác đêm, hắn kéo Thẩm Đường đến phía sau một sườn đồi nhỏ khuất xa. Màn đêm đen kịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người mờ ảo. Tên quan sai gác đêm trêu: – Xong việc thì cho anh em vui vẻ với, đừng có ăn mảnh đấy. – Đó là đương nhiên, có của ngon vật lạ quên ai chứ sao quên được anh em. Ngón tay Thẩm Đường buông thõng bên hông khẽ cuộn lại, trong đầu trăm ngàn suy tính. Nếu bây giờ từ chối, chọc giận đám quan sai này, e là tình hình sẽ không thể cứu vãn. Nhưng nếu là lén lút— Ngược lại là một cơ hội tốt. Một tên Công Sĩ quèn chắc chắn dễ đối phó hơn cả một đám. Dù không có ký ức đầy đủ, nhưng trực giác mách bảo Thẩm Đường, Công Sĩ quèn chỉ là hạng tép riu! Ánh mắt nàng khẽ động, rồi lại lặng lẽ cụp xuống, cố gắng đóng tròn vai một đứa ngốc đầu óc có vấn đề. Lúc Thẩm Đường bị dẫn đi, người đàn bà đang ừng ực uống canh thịt, ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp một đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút, như muốn nhìn thấu tâm can, khiến bà ta không có chỗ nào ẩn náu. Người đàn bà bị nhìn đến độ lông gáy dựng đứng. Bà ta thấp giọng chửi: – Đồ điên. Phía sau sườn đồi nhỏ là một bãi cỏ dại, cỏ mọc cao đến ngang hông, rậm rạp và ngột ngạt. Bởi vì Thẩm Đường "bẩm sinh đầu óc có vấn đề", tên quan sai cũng không sợ nàng sẽ chạy. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vội vã cúi đầu cởi thắt lưng. – Á— Trước mắt dường như có bóng đen lướt qua, tên quan sai còn chưa kịp phản ứng đó là gì thì cổ đã bị một sợi dây thừng thô siết chặt từ phía sau. Đánh lén! Không chút phòng bị, làm sao hắn ngờ được Thẩm Đường sẽ đột nhiên ra tay? Nhưng dù gì hắn cũng là một Công Sĩ quèn, đối phó với một nữ phạm nhân định bỏ trốn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Hắn lập tức vận Võ Đảm. Hai tay hắn phình to ra trông thấy, cơ bắp cứng như đá, tràn ngập sức mạnh bùng nổ. Sức mạnh này tương đương năm thạch, có thể dễ dàng đập nát đầu, bẻ gãy tay chân, nghiền nát toàn bộ xương cốt của nàng. Tên quan sai chẳng tốn mấy sức đã giật đứt sợi dây thừng, hắn nghiêng người ra đòn nhanh như chớp, định một tay tóm gọn Thẩm Đường. Nào ngờ Thẩm Đường ra quyền còn nhanh hơn, gần như tạo ra tàn ảnh, vừa nhanh, vừa hiểm, vừa chuẩn, đấm thẳng vào cằm hắn. Hắn chỉ cảm thấy óc mình như bị chấn động. Chớp lấy thời cơ, Thẩm Đường tàn độc lao cả người tới, một tay khóa chặt cổ tay hắn, tay kia bóp nghẹn tiếng gầm giận dữ của hắn lại trong cổ họng. Rắc! Rắc! Hai tiếng xương gãy gần như vang lên cùng lúc. Thẩm Đường: "..." Nhìn cái đầu vẹo sang một góc kỳ dị của tên quan sai, Thẩm Đường thả lỏng tinh thần, trong một thoáng cảm thấy không thật. Công Sĩ quèn... Thế này thôi á? Chỉ có thế thôi á? Nàng lảo đảo bò sang một bên. – Cũng... yếu quá rồi đấy... Tuy là nhờ lợi thế đánh lén, nhưng cũng thuận lợi đến mức khó tin. Việc đã đến nước này, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Tranh thủ thời gian lục lọi trên người tên quan sai, nàng vơ vét sạch sẽ những thứ có giá trị và đồ ăn, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn về hướng ngược lại. Thoát thân là trên hết. Một khi bị phát hiện và truy đuổi, trước mắt nàng chỉ có hai con đường. Một là nàng một mình xử lý tất cả đám quan sai, bao gồm cả tên Trâm Kiêu tam đẳng không rõ sâu cạn kia, mà trực giác mách bảo nàng con đường này không mấy khả quan. Hai là nàng bị đánh cho tàn phế rồi bị bắt lại, kết cục chờ đợi nàng e là sống không bằng chết. Còn con mụ đàn bà kia— Sau này có cơ hội sẽ đến Giáo phường ở Hiếu Thành, đến tận cửa "hỏi thăm"! Thẩm Đường cắn răng chạy như điên về một hướng, mặc cho đá dăm dưới đất cứa rách gan bàn chân cũng chẳng màng. Nào ngờ— Nàng chạy chưa được nửa nén hương, phía sau đã mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa, hơn nữa còn đang nhanh chóng đến gần. Tiếng vó ngựa??? Khoan đã, đoàn sung quân làm gì có ngựa xe, tiếng vó ngựa này từ đâu ra? Chưa kịp nghĩ xem là địch hay người qua đường, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đã lan ra từ sau lưng, Thẩm Đường không nghĩ ngợi mà nhào sang bên phải. Nàng vừa đứng vững đã thấy một mũi tên cắm ngập vào vị trí mình vừa đứng. Nhìn về hướng mũi tên bay tới, rõ ràng là tên quan sai cầm đầu đang cưỡi ngựa, mặt đằng đằng sát khí. Thẩm Đường: "... Cam!"