Chương 12: Tìm chốn tá túc

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:23

Cuối con đường mòn, khói bếp đã lượn lờ bay lên. Trên đồng, những bóng người cần mẫn cũng bắt đầu thu dọn nông cụ, lục tục kéo nhau về nhà. Thôn Tiền gia vừa đón một đôi huynh đệ có diện mạo bất phàm ghé đến. Một người đi bộ phía trước, người còn lại thì cưỡi một con la trắng như tuyết, cao gần bằng người. Con la ấy trông cũng đẹp mã, toàn thân không một sợi lông tạp, trên cổ lại đeo chiếc lục lạc bằng vàng ròng đắt giá, mỗi bước đi đều vang lên tiếng chuông trong trẻo. Hai người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của dân làng. Người lớn tuổi hơn mặc một bộ trường bào màu xanh đen, đầu đội khăn, chân đi guốc gỗ. Thân hình hắn mảnh khảnh, bên hông đeo ấn tín Văn Tâm, trông hệt như một sĩ tử trẻ tuổi đi du học. Người nhỏ tuổi hơn trông chừng mười một, mười hai tuổi, diện mạo tuy không giống người kia nhưng cũng môi hồng răng trắng, đường nét sâu sắc, là một thiếu niên vô cùng tuấn tú. Có lẽ tổ tiên mang trong mình dòng máu ngoại tộc nên ngũ quan của cậu trông sắc sảo hơn người thường. Thoạt nhìn còn tưởng là một cô nương xinh đẹp diễm lệ, mãi đến khi nghe người thanh niên kia gọi mới biết là một tiểu lang quân. – Nhà tranh vách đất, mong hai vị lang quân châm chước cho một đêm. Vị trưởng thôn dẫn hai người vào một gian nhà phụ. Thôn Tiền gia là một thôn nhỏ chưa đầy trăm hộ, căn nhà khang trang sạch sẽ nhất thôn chính là nhà của trưởng thôn. Nghe hai vị lang quân muốn tìm chỗ trọ, ông nhiệt tình mời họ về nhà mình, còn bảo vợ dọn dẹp sạch sẽ gian nhà phụ cho khách ở. Kỳ Thiện lấy ra một nén bạc vụn đưa cho trưởng thôn, nhờ họ chuẩn bị giúp mấy ngày lương khô, lại nấu một nồi nước nóng để tắm gội, phần còn lại xem như lễ tạ. Trưởng thôn cười tủm tỉm ước lượng số bạc, tính toán một hồi rồi vội nói không thành vấn đề. Trước khi đi, ông còn hỏi có cần chuẩn bị cỏ tươi cho con la kia ăn không. Nghe trưởng thôn nhắc đến con la, vẻ mặt Kỳ Thiện thoáng có chút mất tự nhiên. Hắn lắc đầu: – Không cần đâu, con la đó không phải vật sống, mà là do ngôn linh của xá đệ tạo ra. Trưởng thôn nghe vậy liền hiểu ra, thái độ càng thêm cung kính. Đinh linh đinh linh... Tiếng lục lạc quen thuộc lại gần. Kỳ Thiện đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Đường một tay dắt con la, một tay cầm một nắm cỏ trêu nó. Loáng thoáng còn nghe thấy Thẩm tiểu lang quân đang thì thầm với con la. – Mô Tô, sao mày không ăn? Nếm thử một miếng đi, tao hái riêng cho mày đấy... Kỳ Thiện: "..." Nhắc đến con la tên "Mô Tô" này, hắn lại có cảm giác cạn lời. Ai mà ngờ được câu ngôn linh xa lạ – "Nhanh như chớp giật, xe máy Đại Vận!" – lại thật sự có thể tạo ra một con la trắng như tuyết! Thẩm tiểu lang quân vui vẻ cưỡi lên đi. – Kỳ tiên sinh, ngài có muốn làm một con không? Kỳ Thiện dứt khoát từ chối. Chưa nói đến việc hắn không biết dùng đoạn ngôn linh đó, mà cho dù có dùng được và thành công, hiệu quả cũng chưa chắc đã giống Thẩm tiểu lang quân. Quan trọng nhất là – Con la dù có đẹp mã đến đâu thì cũng chỉ là con la, hắn không cưỡi! – Vậy có muốn cưỡi chung không? Thẩm Đường giơ tay lên che nắng, đưa ra một đề nghị khác. Kỳ Thiện lại một lần nữa từ chối. Hắn thà đi đến gãy chân cũng không thèm cưỡi con la mặt ngu này. Thẩm Đường nhún vai, cũng không ép. Có chiếc "siêu xe" phiên bản cấp thấp này thay cho đi bộ, đôi chân nàng cuối cùng cũng được giải phóng. Đi ngang qua một cái cây không rõ tên nhưng trông rất giống cây chuối tây, nàng đang ngồi trên lưng la bèn cúi người vươn tay bẻ xuống hai chiếc lá. Một chiếc nàng vác trên vai che nắng, chiếc còn lại thì đưa ra che trên đầu Kỳ Thiện. – Kỳ tiên sinh! Ánh nắng trên đầu bị che khuất, Kỳ Thiện nghe tiếng liền quay lại. Thẩm Đường ném chiếc lá cho hắn. – Bắt lấy! Nhìn bộ dạng che nắng sợ ánh sáng của Thẩm Đường, hắn bất đắc dĩ cười. – Nam nhi đại trượng phu, sá gì chút nắng gió này? – Ta không sợ, nhưng có câu nói rất đúng – một làn da trắng che đi trăm nét xấu. – Thẩm Đường chỉnh lại góc của chiếc lá lớn, vừa vác vừa cười nói: – Phơi nắng đen không đều màu, làm mất thẩm mỹ lắm. Kỳ Thiện: "..." Hai người đi mấy canh giờ mới thấy có người ở. Mấy năm liền hạn hán và chiến tranh, thôn Tiền gia chẳng còn lại mấy hộ, cả thôn không thấy mấy gương mặt trẻ tuổi, chỉ toàn người già và trẻ con chưa hiểu sự đời. Bỗng dưng có hai gương mặt lạ hoắc, tin tức bay từ đầu thôn đến cuối thôn, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ nghịch ngợm thập thò ngoài nhà trưởng thôn. Kỳ Thiện có việc đi tìm trưởng thôn, vừa quay về đã nghe thấy tiếng cười đùa của Thẩm Đường và mấy đứa trẻ. Hai phe đang "đánh trận". Chỉ thấy một đứa bé trai kháu khỉnh như ngọc đang cưỡi trên lưng con la trắng, tay cầm một cành cây khô làm trường thương, còn Thẩm tiểu lang quân thì đi bộ cầm gậy. Hai người một tiến một lùi, giao đấu không ngừng, đánh đến bụi bay mù mịt. Những đứa trẻ khác làm "binh lính", đứng một bên căng thẳng "xem trận", thỉnh thoảng lại vỗ tay hô to "Tướng quân lợi hại"! Kỳ Thiện: "..." Ban đầu hắn còn tưởng Thẩm Đường ham chơi – dù sao Thẩm tiểu lang quân cũng chỉ là một thiếu niên mười một, mười hai tuổi, tuy phải chịu khổ vì bị sung quân, nhưng bản chất vẫn là hiếu động – nhưng xem một lúc mới phát hiện đứa bé lạ mặt kia cũng có chút thú vị. Hắn hỏi trưởng thôn: – Đứa bé đó tên gì? Là con nhà ai trong thôn vậy? Trưởng thôn đáp: – Không phải con cháu trong thôn đâu ạ. – Không phải? Trưởng thôn thở dài: – Nghe nói là con nhà giàu, nhưng từ nhỏ đã mắc bệnh nan y, ở trong một trang viên gần đây để dưỡng bệnh. Nói là dưỡng bệnh, chứ thực ra là bị người nhà bỏ mặc, hạ nhân hầu hạ đương nhiên cũng không tận tâm, trông đáng thương lắm, thường hay trốn ra ngoài chơi với trẻ con trong thôn... Thường thì chúng nó cứ mải chơi đến tối mịt, hạ nhân trong trang viên mới đến đón cậu bé về. Kỳ Thiện bị gợi lên chút tò mò. – Bệnh nan y? Bị bệnh gì vậy? Trưởng thôn liếc nhìn đứa bé đang vui vẻ, cẩn thận chỉ vào đầu mình. – Nghe nói là bệnh ở não. Nói trắng ra là một đứa ngốc. Kỳ Thiện hơi kinh ngạc, đang định mở miệng thì lại nghe thấy tiếng reo hò vang dội của mấy đứa trẻ. Thì ra đứa bé kia vừa tung một thương giả để "lừa" Thẩm Đường, đâm trúng "chủ công" mà nàng đang bảo vệ. Không lệch một li, trúng ngay giữa trán "chủ công". Theo luật chơi, cậu bé đã thắng. Nhìn "chủ công" đã băng hà, Thẩm Đường đành phải bất đắc dĩ buông tay, vứt vũ khí đầu hàng. – Haiz, ta thua rồi. Người thắng sẽ nhận được chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm chính là những viên kẹo mạch nha to bằng ngón tay cái. Nàng tháo chiếc túi đeo bên hông, lấy ra một vốc kẹo mạch nha làm lúc rảnh rỗi, chia cho mỗi đứa một viên, gọi là "khao thưởng ba quân". Còn vị "chủ tướng" đã lập đại công – đứa bé cưỡi la vung thương đầy khí phách kia – thì được riêng ba viên. Những đứa trẻ khác vội vàng bỏ kẹo vào miệng, chỉ riêng cậu bé kia là không, cứ ngây ngô cầm kẹo mà không biết ăn. Vẻ ngây ngô này hoàn toàn trái ngược với khí thế hăng hái lúc cậu bé cưỡi trên lưng la "đánh trận". – Không ăn à? Thẩm Đường ngồi xổm xuống hỏi cậu bé. Cậu bé lắc đầu, do dự một lát rồi nhặt một viên đưa cho Thẩm Đường. – Ngươi đút cho ta à? – Nàng vừa nhìn đã hiểu. – Ừm, ăn. – Cậu bé nói. Thẩm Đường cũng không khách khí, há miệng ăn luôn, đôi mắt cười cong lên. – Chà, ngọt thật, ngươi cũng nếm thử đi? Cậu bé thấy vậy mới cúi đầu nhặt một viên khác cho vào miệng. Viên cuối cùng thì được cất lại vào chiếc túi gấm đeo bên hông. Chiếc túi trông nặng trĩu. Nhờ lợi thế góc nhìn, Thẩm Đường mơ hồ thấy bên trong có một miếng ngọc bích hình đầu hổ được chế tác tinh xảo, trên miếng ngọc còn khắc mấy chữ triện nhỏ. Những đứa trẻ khác vui vẻ về nhà, chỉ còn lại cậu bé mặc bộ quần áo đã giặt đến phai màu này ở lại, được trưởng thôn dẫn vào nhà chính ngồi chờ. Mùa hè trời hay thay đổi, trời vừa tối chưa được bao lâu, màn đêm đen kịt đã trút xuống một trận mưa rào. Sấm sét ầm ầm, gió rít gào thét. Thẩm Đường đang khêu đèn đọc sách, điên cuồng học thuộc lòng các ngôn linh. Lúc này, cửa lớn bị người ta đập bình bịch.