Chương 42: Đây mới là cao thủ (Phần hai)

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:52

Thẩm Đường nghĩ lần này cũng sẽ giống như hôm qua, bèn ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài Nguyệt Hoa Lâu, thỉnh thoảng lại đút cho Mô Tô hai viên kẹo mạch nha. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao một con la như Mô Tô lại có thể thích đồ ngọt được nhỉ? Thẩm Đường thầm thắc mắc, tay vuốt ve bộ lông bóng mượt của Mô Tô, càng ngắm lại càng thấy thích. Con la liếm sạch sành sanh viên kẹo trong lòng bàn tay nàng, dường như vẫn chưa đã thèm, nó lại dùng đầu khẽ húc vào bụng nàng, mắt hau háu nhìn chằm chằm chiếc túi đeo bên hông Thẩm Đường. Mô Tô rất thông minh, biết tỏng kẹo mạch nha giấu ở đâu. Thẩm Đường dùng hai tay nâng cái mặt to của Mô Tô lên, nghiêm túc dạy dỗ: – Không được, không được ăn nữa! Mày là la mà ham của ngọt thế này là không bình thường đâu... Không được là không được, làm nũng cũng vô dụng, liếm mặt ta lại càng không được... Chết tiệt! Mày kiềm chế lại coi, đừng có lè lưỡi ra, ta không muốn rửa mặt bằng nước miếng của mày đâu, còn liếm nữa cẩn thận ta cho mày lên thớt làm món la nướng bây giờ! Nàng né tránh mấy lần, Mô Tô lại càng lấn tới. Nó quyết dùng cái lưỡi linh hoạt của mình để tấn công dồn dập vào mặt Thẩm Đường. Chưởng quỹ từ Nguyệt Hoa Lâu bước ra, vừa hay bắt gặp cảnh một người một la đang đùa giỡn ầm ĩ, lão mỉm cười, không quên nhắc nhở Thẩm Đường vẫn còn việc chính. Lão nói: – Tiểu nương tử, mời lên lầu. Thẩm Đường và Mô Tô đồng thời dừng lại. Nàng vỗ vỗ Mô Tô, ra hiệu cho nó tự đi chơi một bên, mình còn có việc chính phải làm, lát nữa sẽ quay lại chơi sau. Mô Tô ngầm hiểu, ngoan ngoãn ngậm dây cương đi đến một cọc gỗ bên cạnh. Thẩm Đường hỏi: – Tôi vào trong sao? Hôm nay không cần đến phòng riêng ở quán trà đợi người à? Chưởng quỹ nói: – Hôm nay không cần. Thẩm Đường cũng không hỏi nhiều, đi theo chưởng quỹ bước vào Nguyệt Hoa Lâu. Nếu bỏ qua những tấm rèm sa mỏng khẽ bay, cửa sổ chạm trổ những hình người với tư thế ái muội, và những bức mỹ nhân đồ treo trên tường... cùng với mùi hương phấn son đầy khêu gợi lan tỏa trong không khí, thì thoạt nhìn nơi này cũng giống như một tửu lầu bình thường. Ban ngày, Nguyệt Hoa Lâu rất yên tĩnh, không có cảnh oanh oanh yến yến trêu đùa như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng chỉ có vài nha hoàn bưng nước ấm đi đi lại lại, tạp dịch thì đang dùng khăn lau bàn ghế, sàn nhà. Mọi thứ đều ngăn nắp trật tự, nhưng lại có vài phần tiêu điều khó tả, chỉ có mùi son phấn tràn ngập trong không khí là đang âm thầm kể lại sự ồn ào náo nhiệt của đêm qua. Thẩm Đường ban đầu còn tò mò nhìn đông ngó tây. Nhưng nhìn một lúc, hứng thú cũng vơi đi mà thu tầm mắt lại. Ở sảnh chính của Nguyệt Hoa Lâu, một gã sai vặt có diện mạo thanh tú đã chờ từ lâu. Hắn dẫn hai người lên một phòng riêng ở mé trong cùng tầng hai, rồi cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa ra, sợ động tĩnh lớn một chút sẽ làm phiền người trong phòng. Hắn hạ giọng: – Lang quân đang ở trong phòng, hai vị mời vào. Thẩm Đường thu lại tâm trí đang lơ đãng trên mây. Bước vào trong phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt là một tấm bình phong hình tròn rất lớn, trên bình phong vẽ một bức tranh sa mạc hùng vĩ lúc hoàng hôn. Thẩm Đường hơi kinh ngạc – ở một nơi như Nguyệt Hoa Lâu, dù có bày bình phong thì cũng nên là tranh mỹ nhân chứ nhỉ? Tranh sa mạc hoàng hôn? Thật không hợp với không khí nơi này. Điều càng làm nàng kinh ngạc hơn là mùi hương thanh u thoang thoảng trong phòng, hoàn toàn khác với mùi son phấn lả lướt ở sảnh chính. Mùi hương sau nồng nặc xộc vào mũi, nhưng ngửi lâu chỉ thấy dung tục khó chịu, còn mùi hương trước lại tựa như một đóa lan rừng trong cốc vắng, dù không nồng không gắt, người ngoài cũng không thể làm lơ sự tồn tại của nó. Đi vòng qua tấm bình phong chính là "phòng khuê" của vị tiểu quan kia. Hai người chỉ có thể ngồi trên chiếu trải trước tấm bình phong. – Bức tranh này là ngươi vẽ à? Thẩm Đường vừa ngồi xuống, một giọng nam thanh niên xa lạ đã xuyên qua tấm bình phong truyền đến tai nàng – ủa, không phải vị tiểu quan thiếu niên hôm qua sao? Nàng nghi hoặc nhìn về phía chưởng quỹ. Chưởng quỹ cũng không biết, bèn ra hiệu cho nàng cứ trả lời thật. Thẩm Đường "ngượng ngùng" ậm ừ: – Không phải tôi vẽ, là huynh trưởng của tôi. Hôm qua về nhà vẽ tranh bị huynh ấy bắt gặp, huynh ấy răn dạy tôi tuổi còn nhỏ không nên tiếp xúc với những thứ này, rồi không đợi tôi báo lại với chưởng quỹ và khách hàng, đã cầm bút vẽ thay giúp tôi... Bên kia tấm bình phong im lặng một lát, không lâu sau lại nghe thấy tiếng một quân cờ rơi xuống bàn nghe "cạch" một tiếng. Người thanh niên nói: – Ừm, vẽ không tồi. Thẩm Đường thầm chửi trong bụng. Mấy bức tranh của Kỳ Thiện mà chỉ được khen là "vẽ không tồi" thôi sao? Quả nhiên, thế giới này không có ai có cùng gu thẩm mỹ với mình, nhất thời nàng lại sinh ra vài phần cô tịch phiền muộn của kẻ tri âm khó tìm. Thẩm Đường hỏi: – Khách hàng hài lòng chứ ạ? Thanh niên nói: – Hài... Chữ "lòng" còn chưa kịp nói ra, người thanh niên đã bắt đầu ho dữ dội, tiếng ho ngày một dồn dập, động tĩnh lớn đến mức khiến người ta lo lắng hắn có thể ho ra cả phổi hay không. Thân thể đã đến mức này mà vị nhân huynh đây vẫn kiên trì với công việc... Đúng là cần cù và chuyên nghiệp thật. Thẩm Đường lơ đãng một chút lại bắt đầu thất thần. Một lúc lâu sau, Thẩm Đường nghe thấy tiếng thiếu niên hôm qua vang lên từ sau tấm bình phong, hắn nói: – Cố tiên sinh, ngài không sao chứ? Giọng người thanh niên yếu ớt trả lời: – Không sao. Tâm trí vừa được kéo về của Thẩm Đường lại bắt đầu đi lệch. Hóa ra người thanh niên không phải tiểu quan của Nguyệt Hoa Lâu, mà là khách đến tìm vui... Chậc chậc, đây chẳng lẽ chính là "chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu"? Ho đến cái bộ dạng này, dường như nửa chân đã chuẩn bị bước vào quan tài, mà vẫn còn có nhàn hạ thoải mái đến lầu xanh sao? Trong phòng thực sự im lặng một hồi lâu. Một lúc sau, người thanh niên nói: – Tiểu lang quân hiểu lầm rồi. Thẩm Đường ngơ ngác: "..." Vừa rồi có ai nói chuyện sao? Chưởng quỹ cũng lộ ra vẻ mặt y hệt. Người thanh niên hoãn lại một hơi, cười như không cười nói: – Có những lời không nhất thiết phải thốt ra từ miệng thì người khác mới nghe được... Thẩm Đường: "..." Chưởng quỹ tiếp tục ngơ ngác. Thẩm Đường chỉ cảm thấy sau lưng như có kim châm, lông tơ dựng đứng cả lên, nàng vô cùng tin tưởng câu nói vừa rồi của người thanh niên là nói với mình. Nhưng vấn đề là, nàng không có thói quen nói ra suy nghĩ trong lòng, vừa rồi cũng trước sau nhắm miệng, chỉ lẩm bẩm trong đầu hai câu mà thôi... 【 Chết tiệt! Ngươi nghe được suy nghĩ của ta à? 】 Người thanh niên sau tấm bình phong im lặng ba giây. Hắn dùng một giọng điệu kỳ quái hỏi: – Tiên sinh dạy học cho ngươi không nói cho ngươi biết, mưu sĩ cần phải học được điều gì sao? Thẩm Đường tin chắc người thanh niên có thể nhìn trộm suy nghĩ của mình, không lải nhải trong lòng nữa, mà mở miệng dò hỏi: – Điều gì? Người thanh niên nói: – Hỉ nộ không lộ ra mặt. Nói rồi, sau tấm bình phong lại truyền đến tiếng sột soạt đặc trưng của vải vóc, theo tiếng bước chân đến gần, bóng người trên tấm bình phong cũng dần dần rõ ràng. Thẩm Đường vừa hay ngẩng đầu, đối diện với người thanh niên xa lạ bước ra từ sau tấm bình phong, mơ hồ cảm thấy thân hình người này có chút quen thuộc. Người thanh niên dáng người cao thẳng, chỉ là khí sắc trông không được tốt cho lắm, một bộ dạng bệnh tật. Cứ cho là ngũ quan tuấn tú, nhưng cũng không chịu nổi hai má chẳng có mấy lạng thịt, đáy mắt phảng phất chút quầng thâm, môi trắng bệch hơi tái xanh. Rất giống như bị bệnh lao, một ma ốm sắp chết yểu! Lúc Thẩm Đường đánh giá người thanh niên, người thanh niên cũng dùng đôi mắt lạnh lùng kia, xem xét Thẩm Đường một lượt. Khác với vẻ bệnh tật vừa nhìn đã thấy của hắn, thiếu niên trước mắt lại có dung mạo tuấn tú nhưng mang nét mềm mại, ngũ quan sâu sắc hơn người thường, thoạt nhìn mang theo chút phong vị ngoại tộc. Nếu để người thanh niên dùng một từ để hình dung, có lẽ không có từ nào miêu tả chính xác hơn bốn chữ "niên thiếu khí thịnh". Đúng là "niên thiếu khí thịnh" theo đúng nghĩa đen. Thanh niên chỉ còn cách vị tiểu lang quân này chừng vài bước chân, mà đã có thể cảm nhận được luồng văn khí nóng rực cuồn cuộn không ngừng tỏa ra từ "hắn", tựa như một quả cầu lửa chói mắt, không thể nào làm lơ được. Hắn chế nhạo đáp: – Tại hạ đúng là bệnh tật quấn thân đã lâu, nhưng thầy bói nói vẫn có thể kéo dài hơi tàn thêm hai ba mươi năm nữa.