Gã đàn ông này là một tên lưu manh, đã nhìn quen đủ hạng người. Sau bao năm lăn lộn, gã nắm bắt lòng người vô cùng thuần thục, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ai không nên chọc, ai có thể bắt nạt. Mà kiểu tiểu nương tử ngây thơ đơn thuần trước mắt, chính là loại dễ mềm lòng nhất.
Mà loại người mềm lòng này lại rất dễ bị lòng tốt của chính mình trói buộc.
Gã càng tỏ ra hào phóng, nói rằng "chậm trễ công việc" cũng không sao, vì "an toàn" mà ở lại "chờ" cùng nàng, thì nàng sẽ càng áy náy. Một khi đã áy náy, lòng tin của nàng cũng sẽ tăng vọt, giúp nàng buông bỏ sự đề phòng trong hoàn cảnh xa lạ, và rồi rơi vào bẫy.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của gã.
Tiểu nương tử cụp mắt, rụt rè hỏi hắn:
– Thật sự không sao chứ ạ?
Gã đàn ông ngồi phịch xuống bên cạnh Thẩm Đường.
Hắn cố tình duỗi hai chân ra, để lộ những ngón chân dính đầy bùn đen, nứt nẻ, để Thẩm Đường có thể thấy đôi giày cỏ đã mòn vẹt của hắn, hòng khơi dậy thêm lòng đồng cảm và áy náy của vị tiểu nương tử ngây thơ. Nhưng miệng lại sang sảng nói:
– Không sao đâu, cùng lắm là bị chủ quán trừ mấy đồng lương. Vị lang quân kia nếu không thấy cô qua, chắc cũng sẽ quay lại đây thôi.
Vẻ mặt Thẩm Đường hơi thay đổi, đôi đồng tử dao động, dường như đang đấu tranh nội tâm. Gã đàn ông trong lòng mừng thầm nhưng không để lộ ra ngoài.
Tại sao gã lại dám nói như vậy?
Bởi vì gã biết Kỳ Thiện sẽ không quay lại sớm như vậy, nên tự tin mười phần, không chút sợ hãi, càng không lo lời nói dối bị vạch trần.
Gã điềm tĩnh, thành thật ngồi chờ cùng Thẩm Đường.
Trong lòng gã đếm thầm, đến khi đếm tới "mười lăm", tiểu nương tử đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu bỗng đứng dậy, mỉm cười, dùng giọng ngọt ngào nói với gã:
– Nếu Nguyên Lương đã nhờ ông đến tìm tôi, chúng ta vẫn nên mau chóng đến gặp ngài ấy thôi. Nếu muộn, không chỉ làm lỡ việc của ông, mà ngài ấy lại mắng tôi mất... Phiền ông dẫn đường.
Gã đàn ông trong lòng vui như mở cờ.
Ngoài miệng vội nói:
– Đây là việc tiểu nhân nên làm, không phiền, không phiền, tiểu nương tử nói vậy làm khó người ta quá.
– Tiểu nương tử, chúng ta đi lối này. – Gã đàn ông duỗi tay, chỉ về hướng Kỳ Thiện vừa rời đi, vừa giả vờ dẫn đường vừa ân cần nhận lấy dây thừng dắt Mô Tô từ tay Thẩm Đường, lại nói: – Khách điếm Phương Hoa cách đây cũng hơi xa, tiểu nương tử có muốn cưỡi lên không?
Trong suốt quá trình, gã đàn ông tỏ ra vô cùng đúng mực, điều này càng làm tăng thêm lòng tin của Thẩm Đường vào thân phận "người làm ở khách điếm Phương Hoa" của gã. Thẩm Đường quả nhiên không nghi ngờ gì, khó nhọc trèo lên lưng Mô Tô. Gã đàn ông dùng khóe mắt liếc Mô Tô, một bên dắt la một bên bắt chuyện với Thẩm Đường:
– Con này trông không giống ngựa nhỉ?
Tiểu nương tử ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy.
– Mô Tô là một con la.
– La à?
Gã đàn ông thầm tính xem con la này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Tuy là la chứ không phải ngựa, nhưng con la tên "Mô Tô" này trông rất đẹp mã, toàn thân trắng như tuyết, vóc dáng cao lớn ngang một người đàn ông trưởng thành, chắc cũng có giá không rẻ. Tìm cách bán sang tay, có khi cũng được giá hời.
Lúc này gã đàn ông dắt Mô Tô đi trước, chỉ để lại cho Thẩm Đường một tấm lưng, nên cũng không sợ nàng nhìn thấy vẻ mặt mình. Vẻ đắc ý và tham lam trên mặt gã gần như muốn tràn cả ra ngoài. Mấy tiểu thương vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình bên này thấy vậy, chỉ biết thở dài, lẩm bẩm – có những kẻ muốn chết, đúng là cản cũng không nổi.
Rơi vào tay tên lưu manh này, vị tiểu nương tử kia coi như xong đời.
Cách quán rượu hai gian nhà là một hàng thịt.
Gã đồ tể thấy Thẩm Đường ngoan ngoãn đi theo tên lưu manh, sắc mặt mấy lần thay đổi, cuối cùng cắn răng, phóng dao mổ lên thớt gỗ, túm lấy một con dao phay khác định xông ra ngăn cản. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi tiệm đã bị cha mẹ già đang làm việc trong tiệm giữ lại, hung hăng lườm cho một cái.
Gã đồ tể không giãy giụa, chỉ nhìn bóng lưng Thẩm Đường dần nhỏ lại, cuối cùng bất lực hóa thành một tiếng thở dài.
– Tạo nghiệt mà! – Hắn dùng bàn tay dính mỡ heo lau mặt, đè nén ý định lo chuyện bao đồng, rồi lại chửi một câu: – Cái thế đạo chó má gì thế này!
Không biết là đang mắng tên lưu manh hay mắng chính mình.
Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn tiếp tục quay lại làm việc.
Một vị khách đến mua đồ bỗng nói một câu.
– Vị tiểu lang quân đó sẽ không sao đâu.
Gã đồ tể ngẩn ra:
– Gì cơ?
Vị khách cười lặp lại:
– Vị tiểu lang quân đó sẽ không sao đâu, ngược lại là kẻ lừa đảo kia, e là tính mạng khó giữ.
Gã đồ tể kinh ngạc trợn tròn mắt, tay vẫn cầm dao, bực bội khoa tay múa chân nói:
– Lão già nhà ông nói chuyện ma quỷ gì thế?
Vị khách không sợ, thong dong cười nói:
– Không ngại làm một ván cược chứ?
Gã đồ tể nghe khách nói Thẩm Đường không sao, thoáng nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại lại thấy ông ta đang nói nhảm.
Tiểu lang quân nào?
Bị dẫn đi rõ ràng là một tiểu nương tử xinh đẹp tuấn tú.
Hắn bất mãn hừ một tiếng:
– Lão già không đứng đắn, nhìn hai con mắt của ông có vẻ không được lanh lợi cho lắm, người cũng hồ đồ, toàn nói dối lừa người, là nam hay nữ mà ông cũng không phân biệt được. Ông nói cá cược, vậy cược thế nào?
Vị khách nói:
– Vị tiểu lang quân đó, trong vòng nửa canh giờ chắc chắn sẽ an toàn quay về. Ta mà thắng, hôm nay chỗ lòng heo này ông cho ta.
Gã đồ tể không chút do dự liền đồng ý.
Chẳng qua chỉ là mấy cân lòng heo không ai thèm mua, ván cược này cũng không lớn.
Vị khách này hắn quen mặt, là người được Nguyệt Hoa Lâu mua về làm chân sai vặt trong bếp. Ông ta mỗi lần đến đều mua một ít đồ lòng rẻ tiền không ai muốn. Gã đồ tể thấy ông ta không giống những người khác ở Nguyệt Hoa Lâu, không hề có vẻ khom lưng uốn gối nịnh nọt, ngược lại còn mang một khí chất văn nhã khó tả như người đọc sách, nên không khỏi sinh lòng hảo cảm, mỗi lần cân lòng heo đều cho thêm một chút.
Hôm nay cũng như thường lệ lại đến, không ngờ lại nói năng hồ đồ.
Gã đồ tể nói:
– Yêm mà thắng thì sao?
Vị khách cười nói:
– Lòng heo ta mua thêm một cân.
Gã đồ tể tức giận nói:
– Cái thứ này bán thêm một cân, yêm kiếm thêm được mấy đồng chứ? Thôi được, cược thì cược!
Một lát sau, gã đồ tể cắt nửa cân xương vụn dùng lá sen gói lại, đặt cùng chỗ lòng heo lúc trước, ngón tay điểm lên sạp thịt, nói:
– Nếu người đó có thể quay về, nửa cân này cũng cho ông luôn.
Tuy không có thịt, nhưng cũng có thể hầm một nồi canh.
Thấy vị khách này gầy đến sắp da bọc xương, gã đồ tể ít nhiều cũng có chút mềm lòng, cũng hy vọng khách có thể thắng, coi như tích chút âm đức cho mình.
Vị khách chắp tay thi lễ, lịch sự văn nhã nói:
– Đa tạ.
Gã đồ tể thấy vậy không nhịn được mà lẩm bẩm:
– Động tác cũng ra dáng ra hình phết.
Nguyệt Hoa Lâu là nơi nào?
Là nơi đàn ông đàn bà tìm hoan mua vui.
Vị khách này nói là làm việc nặng trong bếp, nhưng nói khó nghe một chút chính là hạng hạ lưu của hạ lưu, là nô lệ bị Nguyệt Hoa Lâu mua về. Một người như vậy lại học đòi dáng vẻ của người đọc sách, không ít lần bị người khác cười nhạo, gã đồ tể cũng cảm thấy ông ta kênh kiệu.
Nhưng gã đồ tể không cười.
Đơn giản vì khí chất của vị khách này thật sự rất tốt.
Một lát sau, gã đồ tể tò mò nhìn về hướng hai người Thẩm Đường biến mất, hỏi vị khách:
– Lão già, vừa rồi sao ông lại nói đó là tiểu lang quân? Rõ ràng là một con bé mà...
Vị khách không hề để bụng cách xưng hô không khách khí của gã đồ tể, mà chỉ cười rồi chỉ vào vị trí bên hông mình.
Gã đồ tể khó hiểu:
– Sao? Ông đau eo à?
Vị khách nói:
– Ấn tín Văn Tâm.
Gã đồ tể sửng sốt:
– Gì cơ?
Vị khách cười nói:
– Vị đó có một ấn tín Văn Tâm, tuy không bằng võ giả bình thường, nhưng đối phó với một người thường thì không thành vấn đề.
Gã đồ tể: "..."
Là một người thường, hắn cho dù chưa thấy qua "ấn tín Văn Tâm" cũng đã nghe nói qua, tự nhiên cũng biết có được thứ này nghĩa là gì.
– Sao yêm không thấy nhỉ?
Gã đồ tể hồi tưởng lại, chỉ nhớ rõ gương mặt xinh đẹp tuấn tú đó.
Vị khách nói:
– Ấn tín Văn Tâm đó không màu, trong suốt như pha lê, nếu không cố tình chú ý, rất dễ bị bỏ qua.
Bởi vì có Văn Tâm và Võ Đảm, nam tử đương thời cũng có mốt đeo ấn tín ra ngoài. Ấn tín bình thường và ấn tín Văn Tâm rất khó phân biệt, ít nhất người thường rất khó nhận ra ngay lập tức.