Thẩm Đường hít một hơi lạnh.
Lúc này nàng mới hiểu vì sao sắc mặt Kỳ Thiện lại sa sầm đến thế.
Sự sỉ nhục thế này, đặt lên người ai mà chịu nổi chứ?
– Vua của một nước bại trận dẫn theo các quan lại đầu hàng, vốn là vinh dự mà nước chiến thắng đáng được hưởng. Đại cục đã định, cho nên quốc chủ nước Tân dù không cam lòng cũng sẽ không phản kháng. Nhưng Trịnh Kiều... Hắn điên rồi sao?
Kỳ Thiện cười khẩy:
– Ta thấy hắn không cam lòng thì đúng hơn...
Năm đó phải chịu nhục ở nước Tân, hắn muốn nước Tân phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần, còn muốn đóng đinh nước Tân lên trụ ô nhục của lịch sử.
Thẩm Đường tức giận nói:
– Thế này thì bỉ ổi quá rồi!
Chỉ một chữ "bỉ ổi" không đủ để hình dung sự điên rồ của Trịnh Kiều, Thẩm Đường chỉ cảm thấy người này vừa ác độc, vừa hẹp hòi, lại vừa ghê tởm.
Cái gì gọi là "nghi lễ Hàm Bích"?
Nói một cách đơn giản là bị trói quặt hai tay ra sau lưng, trong miệng ngậm một miếng ngọc bích – trong tục lệ mai táng, người ta cho rằng thi thể ngậm ngọc trong miệng có thể chống thối rữa, đồng thời cũng là để thể hiện thân phận tôn quý của người đã khuất – với tư thế này để đầu hàng nước chiến thắng.
Trong quá trình thực hiện cụ thể, thường thì phải để trần phần thân trên, thể hiện rằng mình không mang theo bất kỳ vũ khí nào, cũng ngụ ý mình chỉ là một con "cừu non chờ làm thịt". Hoàn toàn giao phó tính mạng của mình ra, mặc người chém giết, muốn làm gì thì làm.
Mà hiện tại, Trịnh Kiều ép quốc chủ nước Tân nhường ngôi cho công chúa – một người phụ nữ không có Văn Tâm cũng không có Võ Đảm, đồng thời cũng là người con gái duy nhất của quốc chủ – bắt cô ấy phải mình trần, trước mặt bàn dân thiên hạ dâng lên thư đầu hàng, ấn tín, hộ tịch và quốc khố.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là hành động chà đạp nhân phẩm của dân chúng nước Tân dưới gót giày, không chừa cho họ một chút đường sống.
Kỳ Thiện cười lạnh nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, phải dùng hết sức tự chủ mới không bóp nát nó, thầm hít sâu mấy hơi mới nén lại được cơn giận như núi lửa sắp phun trào:
– Lớn lên trong thâm cung, chỉ biết dùng nhan sắc để mua vui cho kẻ khác, ngươi mong chờ thủ đoạn và trí tuệ của hắn có bao nhiêu phần "quân tử"? Không chiếm được quốc tỉ của nước Tân, lợi ích của cuộc chiến này đã mất đi một nửa, với tính cách của Trịnh Kiều, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua... Chậc!
Lại một lần nữa nghe thấy hai chữ "quốc tỉ", mí mắt Thẩm Đường khẽ giật:
– Loại người này có giang sơn cũng ngồi không vững.
Lúc trước Kỳ Thiện nói Trịnh Kiều trong vòng năm năm không chết bất đắc kỳ tử, nước Canh chắc chắn sẽ diệt vong,"lời tiên tri" này xem ra còn quá dè dặt.
Với sự tàn bạo và độc ác của Trịnh Kiều hiện giờ, có thể trụ được qua ba năm hay không còn phải đặt một dấu hỏi lớn.
Hắn còn tạo ra một tiền lệ cực kỳ tồi tệ –
Dung túng cho binh lính dưới trướng làm xằng làm bậy, đốt giết cướp bóc.
Quân kỷ và lòng trung thành, bồi dưỡng thì khó nhưng sụp đổ lại rất dễ dàng.
Ngoài quán trà, binh lính nước Canh thấy bà chủ quán trông có chút nhan sắc, không khỏi nảy sinh tà niệm, đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi cố tình gọi bà chủ thêm trà. Trong lúc thêm trà, chúng sờ tay, nắn eo, kẻ quá đáng hơn còn định chu môi lên hôn trộm hai cái, bà chủ sợ đến hoa dung thất sắc, la hét không ngừng, đám binh lính lại phá lên cười ha hả.
– Các quan gia, các quan gia...
Ông chủ quán định tiến lên giúp vợ giải vây, lại bị tát cho một cái trời giáng, nửa bên mặt nhanh chóng sưng đỏ.
– Cút ngay! Làm mất hứng của gia gia, muốn chết à?
Rắc –
Kỳ Thiện nghe tiếng liền cúi đầu nhìn tay Thẩm Đường.
Chiếc chén trà trong tay nàng đã bị ngón tay bóp nát.
May mắn là, Thẩm tiểu lang quân không nổi giận đập bàn cũng không xông ra ngoài, mà chỉ lạnh mặt nói:
– Nếu không thể dùng quân kỷ nghiêm minh để kỷ luật binh lính, những lưỡi đao sắc bén đã cùng Trịnh Kiều nam chinh bắc chiến này, sớm muộn gì cũng có một ngày vì dục vọng không được thỏa mãn mà sinh lòng oán hận với Trịnh Kiều, cuối cùng – cắn ngược lại chủ.
Kỳ Thiện nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Đường.
Đây hoàn toàn là một hành động theo trực giác.
Ánh mắt nàng quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ nàng đang nhìn một đám kiến sắp chết – ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Kỳ Thiện thoáng có chút hoảng hốt, bèn mượn động tác uống trà để che giấu cảm xúc khó tả nào đó:
– Chỉ là trước lúc đó, không biết sẽ còn bao nhiêu bá tánh vô tội, bao nhiêu bậc sĩ phu có tài phải bỏ mạng... Haiz, thế cục như vậy... Thẩm tiểu lang quân, ngươi và ta lại có thể làm gì đây? Chỉ có thể làm một người qua đường mà thôi.
– Nguyên Lương.
Kỳ Thiện nhướng mày.
Đừng thấy Thẩm tiểu lang quân luôn miệng gọi "Kỳ tiên sinh" hay "tiên sinh", nghe có vẻ rất tôn trọng, nhưng là tôn trọng thật lòng hay chỉ là giả dối qua loa, hắn vẫn nhận ra được, ngược lại là lúc trước trong cơn tức giận, câu buột miệng "Kỳ Nguyên Lương" lại chân thật hơn một chút.
Bây giờ lại gọi thẳng "Nguyên Lương"...
Hắn không cảm thấy bị mạo phạm, thậm chí còn có chút mong chờ.
– Chuyện gì?
Thẩm Đường ngồi xuống, cố gắng không chú ý đến động tĩnh ngoài quán trà – đám binh lính kia hiện tại còn dừng lại ở mức sàm sỡ, chiếm tiện nghi, hơn nữa còn phải áp giải phạm nhân, chắc sẽ không làm ra hành động quá đáng hơn. Nàng nếu nhảy ra "bênh vực kẻ yếu", ngược lại sẽ rước họa vào thân cho người ta.
Thế là, nàng chỉ có thể dùng cách khác để dời đi sự chú ý, đè nén cảm giác bất lực và uất nghẹn này.
– Ta tò mò, rốt cuộc ngươi là ai?
Kỳ Thiện biết quá nhiều chuyện.
Hơn nữa, thời cơ hắn xuất hiện cũng quá trùng hợp.
Chẳng lẽ vận may của Thẩm Đường cao đến mức, vừa mở màn địa ngục đã gặp được một mưu sĩ siêu phàm biết tuốt như vậy sao?
Ai ngờ Kỳ Thiện không đáp mà hỏi ngược lại.
– Trước khi trả lời câu hỏi này, Thẩm tiểu lang quân không nên thẳng thắn một chút về thân phận thật sự của mình sao? Mới thể hiện được thành ý.
Và tại sao lại có quốc tỉ!
Chỉ là những lời này hắn không hỏi ra, bởi vì hắn tin, với sự gian xảo của Thẩm tiểu lang quân, chắc chắn có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn –
Đây có lẽ chính là sự ăn ý giữa hai người họ.
Thẩm Đường: "..."
Câu hỏi này hỏi nàng cũng vô dụng.
Nàng nếu có ký ức gốc, có được ký ức của chủ nhân thân thể này, còn cần phải bám lấy Kỳ Thiện để nói bóng nói gió tìm hiểu tình hình sao?
– Nguyên Lương cho rằng ta là ai?
Thẩm Đường dùng chiêu nói nước đôi.
Chơi trò đá bóng trách nhiệm, ra vẻ thâm trầm sao, nàng cũng biết!
Ai ngờ nàng vừa nói xong, Kỳ Thiện bên này liền im lặng, ánh mắt phức tạp đến mức nàng không thể nhìn thấu, bỗng chốc thở dài:
– Ta cho rằng... Đúng rồi, Thẩm, ngươi họ Thẩm!
Hắn không biết đã nghĩ đến điều gì, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ!
Thẩm Đường không hiểu ra sao, trên trán hiện lên ba dấu chấm hỏi, nhưng trên mặt lại không thể thua về khí thế:
– Ta họ Thẩm, Nguyên Lương chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao? Văn Tâm cũng sẽ không nói dối, trừ phi ta có bản lĩnh ngụy trang che giấu như Nguyên Lương.
Nhưng mà –
Nàng họ Thẩm sao?
Câu tiếp theo của Kỳ Thiện liền khiến nàng cạn lời.
– Nói như vậy, tiểu lang quân chính là "Cung Sính"?
Thẩm Đường: "..."
Cung Sính lại là ai???
Nàng đột nhiên rất muốn biết, Kỳ Thiện lại tự suy diễn ra cái gì rồi.
Kỳ Thiện vẫn còn nói, ánh mắt khóa chặt vào Thẩm Đường, kể ra một vụ tai tiếng:
– Quốc chủ nước Tân háo sắc, đối với nữ tử cực kỳ bạc tình, có lẽ là báo ứng, nhiều năm qua dưới gối chỉ có một mình công chúa, nhưng sự yêu thích của hắn đối với công chúa lại không bằng một phần vạn so với sự yêu thích dành cho con trai trưởng nhà họ Cung là Cung Sính. Từng có người hiểu chuyện đề nghị với hắn để Cung Sính trở thành hôn phu của công chúa, lại bị quốc chủ nghiêm khắc quở trách, còn bị giáng chức... Thế là, trong dân gian liền có lời đồn...
Thẩm Đường tự động bổ sung:
– Ý của ngươi là – quốc chủ nước Tân cắm sừng gia chủ nhà họ Cung? Không phải, ý ta là ngủ với vợ của gia chủ nhà họ Cung?
Cung Sính là con rơi của quốc chủ nước Tân???
Tộc trưởng nhà họ Cung làm kẻ mọc sừng nhiều năm???
Khoan đã –
Thẩm Đường bỗng sững người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Nhìn Văn Tâm của mình rồi lại nhìn Kỳ Thiện với ánh mắt tràn ngập vẻ "ta đã nhìn thấu bí mật của ngươi", nàng suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng có chút run rẩy hỏi:
– Dòng họ của vương thất nước Tân là...
Kỳ Thiện nói:
– Thẩm.