Chương 1: Sung quân

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:04

– Đừng giả vờ chết nữa, dậy mau! Giữa cơn mê man, Thẩm Đường cảm thấy có kẻ nào đó vừa đá vào người mình. Đá một cái chưa đủ, kẻ đó còn gằn giọng chửi bới. 【Mẹ nó, thằng nào đá bà?】 Cơn đau điếng khiến nàng phải co người lại, yếu ớt mở mắt ra. Thế giới trước mắt như thể vừa được gỡ bỏ một lớp màng sương, từ trạng thái kính mờ chuyển sang kính cường lực trong suốt chuẩn HD. 【Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?】 Cơn đau như búa bổ khiến nàng phải hít một hơi lạnh, ngơ ngác nhìn mọi thứ xa lạ. 【Tối qua mình đang thi uống rượu với đứa nào mà?】 Hình như uống được nửa chừng thì biên tập viên gọi điện thoại tới hối bản thảo, thế là mình phải vác cái thân say khướt đi lấy bút vẽ... Những chuyện sau đó, nghĩ mãi cũng không ra. Nhưng có một điều chắc chắn, tuyệt đối không phải là cảnh tượng này! Thẩm Đường thầm véo mạnh vào người một cái, cơn đau rõ rệt truyền đến từ da thịt, đập tan chút hy vọng le lói cuối cùng của nàng. Nhìn đôi tay xa lạ của chính mình, hai từ lập tức lóe lên trong đầu – Nàng xuyên không rồi! Kèm theo đó là tất cả những gì mà hai từ "xuyên không" bao hàm. 【Chỉ không biết là mình chết vì sốc rượu hay đột tử vì thức đêm cày deadline nữa. 】 Càng nghĩ đầu càng đau, cứ như có người tí hon cầm búa gõ liên tục bên trong, đau đến mức Thẩm Đường phải vội vàng ngừng suy nghĩ. – Ăn nhanh lên, ăn xong còn lên đường. Nàng đang ôm đầu để xoa dịu cơn đau thì một bóng người cao lớn che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu. Gã kia đi một đôi giày cỏ dính đầy bùn đất nâu sẫm, tiện tay quẳng tới một chiếc bánh ngô to bằng bàn tay, vỏ ngoài cháy đen, thô ráp. Chiếc bánh rơi ngay xuống vũng bùn cạnh váy nàng. Gã chẳng thèm quan tâm Thẩm Đường có ăn được cái bánh dính đầy đất cát đó hay không, cứ thế đi phát cho người tiếp theo. Ngay giây sau, một bàn tay từ bên cạnh nhanh như chớp vồ tới. Bàn tay đó chộp lấy chiếc bánh ngô rồi rụt về. Thẩm Đường phản ứng chậm một nhịp, đành ngơ ngác nhìn sang. Kẻ giật bánh là một người đàn bà đầu bù tóc rối, đang dùng cả hai tay cố nhét miếng bánh vào miệng, trông chẳng khác gì ma đói đầu thai. Sợ Thẩm Đường sẽ giật lại, bà ta còn chẳng thèm phủi lớp bùn dính trên bánh, chỉ một loáng đã nhét hết chiếc bánh ngô vào miệng, cuối cùng còn thòm thèm mút sạch vụn bánh trên ngón tay. Thẩm Đường: "..." Cũng không biết người này đã bao nhiêu ngày chưa tắm gội, mái tóc vốn nên đen bóng giờ bết lại thành từng lọn, lộ ra đường chân tóc cáu một lớp ghét vàng khè. Nếu ghé mũi lại gần, còn có thể ngửi thấy một mùi hôi tanh kỳ quái tỏa ra từ người bà ta – cứ như thể mùi tất thối ủ ba năm trộn với mùi hoa thạch nam rồi xay thành nước sốt vậy. Điểm sáng duy nhất có lẽ là ngũ quan thanh tú không thể che giấu dù cho khuôn mặt có lấm lem bẩn thỉu. Thẩm Đường vẫn cố giữ bình tĩnh lên tiếng: – Này chị, đó là bánh của tôi. Người đàn bà kia như bị điếc, chẳng thèm đáp lại, vẫn cứ chóp chép miệng, tận hưởng dư vị của chiếc bánh ngô. Lúc này Thẩm Đường mới để ý những ngón tay mà bà ta vừa mút có màu sắc khác biệt hẳn so với phần còn lại của bàn tay, cổ họng bất giác co thắt lại. Nàng không phải người ưa sạch sẽ gì, nhưng đối mặt với cú sốc thị giác ở cự ly gần thế này, cơ thể vẫn theo bản năng mà thấy khó chịu. Thấy sắc mặt Thẩm Đường thay đổi, người đàn bà lo con ngốc này sẽ nổi điên đánh mình, bèn nhích mông sang hướng ngược lại. Bà ta không động thì thôi, vừa động đã kéo theo cả người Thẩm Đường. Nàng cúi đầu nhìn xuống thứ đang níu bên hông mình – một sợi dây thừng rất dày, và sợi dây này, giống như xiên một đám châu chấu, đang xâu chuỗi nàng với người đàn bà kia cùng những người phụ nữ đầu bù tóc rối, đủ mọi lứa tuổi khác. Ngẩng đầu nhìn quanh, trong tầm mắt nàng toàn là những người già, phụ nữ và trẻ em mặc áo tù bằng vải thô, mặt mày mệt mỏi, cả nam lẫn nữ đều có. Ngoài ra còn có hơn chục gã trai tráng mặc đồng phục, hông đeo đao, đang canh gác và giám sát đám tù nhân. Thỉnh thoảng, ánh mắt của chúng sẽ nán lại lâu hơn trên người những nữ tù nhân trẻ tuổi, ưa nhìn. Đây, đây là... Cả nhà phạm tội, bị lôi ra pháp trường chém đầu hàng loạt? Cũng có thể là đang trên đường đi sung quân. Sự khác biệt chẳng qua chỉ là chết sớm siêu thoát sớm, hay chết muộn siêu thoát muộn mà thôi. 【Ọt ọt ọt... 】 Cái bụng rỗng tuếch bắt đầu réo ầm lên phản đối, tiếng kêu to đến mức những người xung quanh cũng có thể nghe thấy. Thẩm Đường đưa tay ôm lấy cái bụng đang quặn lên từng cơn, cơn đói khiến nước bọt trong miệng nàng không ngừng tiết ra. Càng nuốt nước bọt, cảm giác đói lại càng rõ rệt, mãnh liệt đến mức không thể phớt lờ. Thẩm Đường thầm nhíu mày, chỉ có thể cố gắng dời sự chú ý đi nơi khác để quên đi sự hành hạ của cơn đói. Trong tầm mắt, có một phạm nhân vì ăn quá vội, lại thêm bánh ngô quá khô nên bị nghẹn. Hắn liên tục đấm vào ngực mình, cố gắng đẩy miếng bánh đang mắc kẹt trong cổ họng xuống, sắc mặt dần tái đi. Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng chẳng ai lấy làm lạ. Không ai tiến lên vỗ lưng, cũng không ai đưa nước. Hắn khó nhọc giãy giụa, cố bò về phía mấy tên trông như quan sai, dốc hết sức vươn tay phải cầu cứu, nhưng cho đến lúc tắt thở, bàn tay vô lực buông thõng xuống, những kẻ kia vẫn không hề có ý định cứu người. Một tên trong số đó đá thử hai cái, xác nhận người đã chết thật, liền lẩm bẩm một câu: "Xui xẻo!" Hắn rút con dao găm bên hông, cúi xuống cắt xoẹt một mảng da gần tai phải của người đàn ông, rồi tiện tay ném vào một cái túi bẩn thỉu. Thẩm Đường: "..." – Đến giờ lên đường rồi! – Nhanh nhẹn lên! – Đứng dậy, đừng để lão tử phải quất roi! Đám tù nhân lại một lần nữa khoác lên mình những gông cùm nặng trịch. Gông của nữ phạm nhân nhỏ hơn, nặng khoảng ba mươi lăm cân, còn của nam phạm nhân thì to hơn nhiều, phải nặng năm mươi, tám mươi cân. Mười mấy gã trai tráng mặc đồng phục vừa hối thúc, vừa dùng chân đá những tù nhân phản ứng chậm chạp. Nếu đá mấy cái mà vẫn không dậy nổi, chúng sẽ dùng roi quất thẳng tay. Chúng vung roi không thương tiếc, mỗi nhát quất xuống là một vệt máu rộng bằng ngón tay rỉ ra, trông vô cùng đáng sợ. Thẩm Đường lẳng lặng cúi đầu bước đi, cố gắng tìm kiếm ký ức liên quan đến thân thể này. Kết quả thật đáng buồn. Nàng không những không nhận được gói quà tân thủ cho người xuyên không, không có ký ức của nguyên chủ, mà ký ức của chính mình cũng bị "xóa sạch" – ngoài việc biết mình tên Thẩm Đường, có bút danh là "Ấu Lê", sống bằng nghề vẽ tranh, và rất sợ biên tập viên hối bản thảo, thì những ký ức khác đều mơ hồ như một làn sương!!! Nàng liếc trộm những phạm nhân khác và cả đám quan sai đang canh giữ, thầm than: 【Xui thật, quả này đúng là mở màn địa ngục rồi còn gì?】 Đúng là nhọ hết phần thiên hạ, đã đen còn lắm lông! Bất kể là mở màn thế nào, giữ được cái mạng nhỏ này mới là quan trọng nhất. Nên chọn trốn đi giữa đường? Hay là đi theo đoàn đến nơi rồi tìm cơ hội tẩu thoát? Nhìn tình hình trước mắt, lựa chọn nào cũng chẳng mấy khả quan. Đoàn người đội nắng gắt lên đường, dọc đường lại có thêm mấy phạm nhân ngất đi. Mãi cho đến khi ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, họ mới được lệnh dừng lại nghỉ ngơi qua đêm. Đám quan sai tụ tập bên đống lửa, lấy thịt khô từ trong hành lý ra cho vào nồi đất nấu lên, rắc thêm chút muối là thành một nồi canh thịt. Lần này Thẩm Đường đã phản ứng nhanh hơn, giữ được chiếc bánh ngô của mình. Nàng ngồi phịch xuống đất, từ tốn nhấm nháp chiếc bánh ngô vừa cứng vừa lạnh, dùng nước bọt cho nó mềm ra rồi mới nuốt xuống. Sự chú ý của nàng đổ dồn vào đám quan sai đang nói chuyện khe khẽ. Dù nội dung cuộc trò chuyện của chúng rất rời rạc, nhưng nàng cũng miễn cưỡng chắp vá được một vài thông tin. Những phạm nhân này đều là người một nhà. Họ Cung, cả già trẻ lớn bé trong tộc, thậm chí cả tôi tớ, tỳ nữ cũng không thoát, tất cả đều bị bắt. Họ bị chia làm ba đợt, áp giải đến các địa điểm khác nhau. Đàn ông thì bị sung quân ra biên ải làm cu li, đàn bà thì bị đày tới Giáo phường ở Hiếu Thành. Đoàn của Thẩm Đường là đợt thứ hai, chủ yếu là nữ quyến và tỳ nữ của Cung phủ, trong đó có cả vị lão phu nhân vai vế cao nhất, vài vị thiếu phu nhân đang độ xuân sắc, các di nương, thiếp thất trẻ đẹp, con cháu đủ mọi lứa tuổi, còn lại là đám tôi tớ, tỳ nữ. Nàng đoán thân thể này không phải tỳ nữ thì cũng là con cháu trong nhà. Nắn thử xương cốt, chắc cũng chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi. Đàn ông thì bị xăm chữ lên mặt, đàn bà thì bị khắc dấu sau tai. Nếu phạm nhân chết giữa đường, chúng sẽ cắt lấy mảng da có chữ hoặc cả vành tai để làm bằng chứng. Nàng đưa tay sờ lên tai, quả nhiên sờ thấy một mảng máu đã khô lại thành vảy ở sau tai trái. Thẩm Đường: "... Đệt!"