– Quen chứ, sao lại không. – Kỳ Thiện không ngạc nhiên trước phản ứng của ngự sử trung thừa, vẫn cười nhạt như trước. – Chỉ tiếc là duyên mỏng, chỉ gặp qua một lần, e là Điền sư cũng không nhớ nổi. Tám năm trước, nước Tân có một kỳ thi đặc biệt, Điền sư vừa hay đảm nhiệm chức quan chủ khảo của kỳ thi đó.
Tám năm trước?
Quan chủ khảo?
Hai gợi ý này lập tức khiến ngự sử trung thừa nhớ ra.
Ông có chút ấn tượng.
Cái gọi là "kỳ thi đặc biệt" đó là một kỳ thi bổ sung ngoài các kỳ tuyển chọn nhân tài thông thường, quan chủ khảo chính là tổng giám khảo, sĩ tử có thể thông qua cơ hội này để bước chân vào chốn quan trường.
Nội dung khảo hạch có ba mục: gia thế, tài năng và phẩm hạnh, và quan trọng nhất là phẩm cấp Văn Tâm.
Hai mục đầu quyết định ngưỡng cửa tối thiểu, hay nói cách khác là tấm vé vào chốn quan trường, còn mục cuối cùng sẽ quyết định giới hạn trên con đường quan lộ.
Trí nhớ của ngự sử trung thừa quả thật không tồi.
Ông đều có ấn tượng với những sĩ tử được chọn trong kỳ thi đó, nhưng lại không nhớ rõ có Kỳ Thiện trong số họ, vậy Kỳ Thiện hẳn là một trong những người bị đánh rớt?
Suy đoán này vừa lóe lên trong đầu, vẻ mặt ngự sử trung thừa liền hiện lên vài phần mất tự nhiên – mình đảm nhiệm chức quan chủ khảo mà lại bỏ sót một nhân tài như vậy, thật sự là thiếu sót của ông.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ nước Tân đã không còn, rất nhiều cựu thần của nước Tân còn bị Trịnh Kiều thanh trừng, hãm hại.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, oan hồn vô số.
Kỳ Thiện không bước chân vào chốn quan trường, ngược lại là chuyện tốt.
Ông vỗ nhẹ vào cánh tay con trai, cậu con trai ngầm hiểu, đỡ ông đứng dậy, hai cha con hướng về phía Kỳ Thiện trang trọng vái chào.
– Xin hỏi quý danh của ân nhân.
Kỳ Thiện cũng đáp lễ.
– Tại hạ họ Kỳ, tên Thiện, tự Nguyên Lương.
Ngự sử trung thừa lẩm bẩm:
– Kỳ Nguyên Lương... họ Kỳ?
Họ Kỳ quá hiếm thấy, ông mơ hồ có chút ấn tượng, trong danh sách năm đó hình như có một sĩ tử trẻ tuổi tên "Kỳ Thiện", lúc đó mới mười sáu tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong đám sĩ tử.
Chỉ là—
Ngự sử trung thừa rũ mắt, tầm mắt kín đáo lướt qua ấn tín Văn Tâm bên hông Kỳ Thiện – nếu nhớ không lầm, phẩm cấp Văn Tâm của sĩ tử kia hình như là—
Còn chưa kịp lục lại đoạn ký ức đó, Kỳ Thiện đã nhìn thấu hành động của ngự sử trung thừa, chủ động nói:
– Là lục phẩm trung hạ.
Ngự sử trung thừa mím môi không nói, manh mối càng nhiều, ông cũng dần nhớ lại một vài chi tiết đã phủ bụi từ lâu.
Lúc này, con trai ông nhìn Kỳ Thiện rồi lại nhìn cha mình, xen vào:
– Văn Tâm lục phẩm trung hạ? Tại sao lại không được tuyển dụng?
Tuy nói Văn Tâm lục phẩm trung hạ thuộc hàng trung hạ phẩm, nếu không có gì bất ngờ, cả đời cũng khó có khả năng leo lên đến hàng tam công cửu khanh, nhưng có thực tài, kiếm một chức quan nhỏ thì vẫn không thành vấn đề.
Mấy năm trước khi nước Tân mất nước, khắp nơi đều thiếu nhân tài, tiêu chuẩn không cao, không có lý nào lại không tuyển dụng Kỳ Thiện.
Ngự sử trung thừa không nói gì, chỉ liếc mắt một cái, im lặng cảnh cáo con trai, cậu con trai bị ông trừng đến run lên, lập tức im bặt.
Đợi con trai yên lặng, ông mới quay sang xác nhận với Kỳ Thiện.
– Khi đó ân nhân đã đắc tội với người nào sao?
Kỳ Thiện bị đánh rớt, ngay cả một chức quan nhỏ ở nơi xa xôi cũng không vớt vát được, dĩ nhiên không đơn giản chỉ vì phẩm cấp Văn Tâm không đủ.
– Ừm, đúng là có đắc tội.
Đôi mắt Kỳ Thiện hơi cong lên như vầng trăng khuyết, thừa nhận một cách thẳng thắn.
– Cha, là kẻ nào đã hãm hại ân nhân?
Con trai của ngự sử trung thừa có tính cách y hệt cha mình, thậm chí còn thẳng thắn và đơn thuần hơn. Vừa nghe Kỳ Thiện vì đắc tội với người khác mà bị hại, bỏ lỡ con đường làm quan, cậu ta lập tức nổi giận. Ai ngờ ngự sử trung thừa không những không trả lời, còn ngầm véo vào cánh tay cậu ta.
– Cha—
– Im miệng! – Ngự sử trung thừa trừng mắt.
Cậu con trai: "..."
– Người đó cũng không hẳn là hãm hại, chẳng qua là nhược điểm của ta rơi vào tay hắn, khi đó bị đánh rớt cũng tốt hơn là ra làm quan rồi lại bị người ta chèn ép. – Kỳ Thiện ngược lại tỏ ra rất thản nhiên, đáy mắt cũng không có chút gợn sóng cảm xúc nào, phảng phất như đang kể một chuyện vặt không liên quan đến mình.
– Nhược điểm? – Cậu con trai ngốc nghếch vẫn cứ thẳng thắn.
Kỳ Thiện bỗng bật cười:
– Ừm, khai gian xuất thân.
Cậu con trai ngốc của nhà trung thừa: "..."
Ngự sử trung thừa, người biết một phần sự thật: "..."
So với nhược điểm thật sự thì cái tội "khai gian xuất thân" này chẳng thấm vào đâu. Nhưng nước Tân đã mất, cái "tội lớn" khi đó cũng chẳng còn là gì nữa. Chỉ là mạng sống của cha con họ và mấy người thân cận đều do người ta cứu, cần gì phải vạch áo cho người xem lưng?
Kỳ Thiện hỏi:
– Điền sư có biết người đó hiện giờ ở đâu không?
Ngự sử trung thừa không biết đã nhớ ra điều gì, sắc mặt tối sầm lại.
– Ở Hiếu Thành...
– Hiếu Thành?
– Hắn hiện là quận thủ của Tứ Bảo quận, quận phủ đặt tại Hiếu Thành. Khi đại quân nước Canh áp sát, hắn đã ngấm ngầm cấu kết với Trịnh Kiều, nội ứng ngoại hợp, chiếm lấy mấy tòa thành trì của nước Tân... Nếu không phải vậy, ít nhất còn có thể cầm cự được năm tháng, biết đâu có thể chờ được chuyển cơ...
Kỳ Thiện nói:
– Loại tiểu nhân tráo trở, cũng chẳng có gì lạ.
– Ân nhân hỏi tung tích của hắn là định... trả thù?
Lúc này, giọng nói ẩn chứa sự bất mãn của Thẩm tiểu lang quân xen vào:
– Tôi ở ngoài kia anh dũng giết giặc, còn ngài thì ở đây hàn huyên tâm sự à?
Thẩm Đường cả người đẫm máu, xách "Kiếm Mẹ Hiền" quay lại gọi người đến xử lý thi thể – hủy thi diệt tích, để tránh sinh thêm rắc rối – kết quả xa xa đã thấy Kỳ Thiện đang tán gẫu với người khác, nắm đấm liền ngứa ngáy.
Nàng cảm thấy người cần được "Kiếm Mẹ Hiền" dạy dỗ nhất lúc này không phải là đám "hiếu tử" đang xếp hàng chờ đầu thai, mà là Kỳ Nguyên Lương, cái tên chuyên gia đứng ngoài xem kịch từ đầu đến cuối này.
Thấy Thẩm Đường trở về, đáy mắt Kỳ Thiện lóe lên một tia kinh ngạc – hắn biết Thẩm Đường có thể đối phó với mười mấy tên lính kia, nhưng không ngờ dù không có ngôn linh hỗ trợ, nàng ra tay vẫn nhanh như vậy.
– Tại hạ đương nhiên là tin tưởng vào năng lực của Thẩm tiểu lang quân, lũ ô hợp đó sao có thể là đối thủ của ngươi được? – Đối mặt với lời buộc tội, hắn qua loa cho xong chuyện, không có một chút thành ý, tầm mắt lướt qua Thẩm Đường rồi hướng về phía sau nàng. – Bọn chúng chết hết rồi à?
Nàng hừ lạnh nói:
– Chết sạch.
Nhổ cỏ tận gốc, không chừa hậu họa.
Thẩm Đường khẽ vẩy cổ tay, máu tươi trên thân kiếm theo đó văng lên lá cây, để lại những đốm đỏ li ti.
– Những kẻ trúng độc thì sao?
– Một người lương thiện như ta, đương nhiên sẽ không để bọn họ tiếp tục chịu sự hành hạ của cơn đói – một kiếm vào yết hầu, một kiếm vào tim.
Đảm bảo chết không thể chết hơn được nữa.
Kỳ Thiện và Thẩm Đường một hỏi một đáp, còn dùng khóe mắt để ý mấy phạm nhân vừa được cứu – ngự sử trung thừa là trưởng quan của Ngự Sử Đài, tiếp xúc với nhà họ Cung của nước Tân cũng không ít. Nếu Thẩm tiểu lang quân là "Cung Sính", ông ta không thể nào không nhận ra được.
Nhưng, ngự sử trung thừa đối với gương mặt này của Thẩm Đường cũng không có phản ứng của người quen, thay vào đó là một chút tò mò và kinh ngạc.
Một thiếu niên đeo ấn tín Văn Tâm, đánh nhau lại còn hung hãn hơn cả một gã vũ phu có Võ Đảm, đúng là đáng để tò mò quan sát.
Kỳ Thiện thầm bừng tỉnh.
Thẩm Đường thật sự không phải "Cung Sính"?
Hắn nhíu mày, Thẩm Đường liền đoán ra trong đầu hắn đang ủ mưu ma chước quỷ gì, nén lại xúc động muốn trợn trắng mắt – nàng biết ngay, câu "Tại hạ hiểu rồi" lúc trước của Kỳ Thiện, là hiểu cái quái gì đâu.
Có thời gian đoán mò, không bằng giúp nàng đi chôn xác.
Ai ngờ—
Kỳ Thiện dứt khoát từ chối.
Lý do cũng rất vô lý.
– Tại hạ nhát gan, không nhìn được thi thể máu me be bét.
Thẩm Đường: "..."
Nàng chỉ có thể xắn tay áo tự mình làm việc, Kỳ Thiện thì không trông cậy được, mấy tù phạm đang phải dựa vào bánh ngô, mơ xanh và kẹo mạch nha của nàng để cầm cự lại càng không trông cậy được. Lúc nàng đang làm việc, Kỳ Thiện dựa vào thân cây, trốn dưới bóng râm hỏi nàng.
– Thẩm tiểu lang quân, có hứng thú đi Hiếu Thành một chuyến không?