Bước đến mái hiên, Kỳ Thiện cởi nón lá, cúi người đặt đôi guốc gỗ ngay ngắn rồi mới xắn vạt áo, đi chân trần lên bậc thềm. Hắn lấy chiếc gáo nước treo trên cột, múc nước mưa từ chiếc vại đá dưới hiên dội sạch bùn đất trên chân.
Thẩm Đường cũng cởi guốc, theo bản năng tìm dép đi trong nhà nhưng nhìn quanh không thấy. Kỳ Thiện cuộn vạt áo dính bẩn lên, buộc lại ở khoeo chân, rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn vải lau khô chân, đoạn đưa gáo cho Thẩm Đường.
Hai người làm không chậm, nhưng người đàn ông trung niên đã cởi đôi guốc gỗ mòn vẹt không vừa chân của mình, cứ thế đi chân trần lên thềm gỗ, để lại mấy dấu chân ướt sũng bùn đất. Sân tuy được quét tước sạch sẽ, nhiều chỗ còn lát đá cuội, nhưng mưa lớn vẫn tạo thành những vũng bùn, rất dễ lấm bẩn. Thấy Thẩm Đường và Kỳ Thiện loay hoay một hồi, hắn bật cười.
– Hai vị cứ tự nhiên, không cần phiền phức như vậy đâu.
Nghe người đàn ông nói vậy, Thẩm Đường liền dội qua loa hai gáo nước cho sạch chân, rồi cười ném chiếc gáo vào vại đá, loảng xoảng hai tiếng đã dẫm chân lên thềm gỗ.
Giọng Kỳ Thiện thoáng vẻ nghiêm khắc:
– Ấu Lê, lễ nghĩa của ngươi đâu rồi?
Thẩm Đường cười vẫy tay với hắn:
– Chẳng phải có câu "nhập gia tùy tục" sao? Huynh cứ đa lễ quá, còn không mau lên đây tránh mưa đi?
Kỳ Thiện hít sâu một hơi, dường như bất lực trước hành động này của Thẩm Đường, đành quay người tạ lỗi với người đàn ông trung niên. Nhưng người đàn ông lại có vẻ rất dễ tính, luôn miệng nói "không sao", trên mặt cũng không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn khen Thẩm Đường thẳng thắn hoạt bát.
Kỳ Thiện bất đắc dĩ thở dài:
– Nhưng xá đệ năm nay đã mười hai tuổi rồi mà vẫn còn ham chơi không chín chắn như vậy, chỉ e sau này sẽ phải chịu thiệt thòi lớn...
Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi cứng lại.
– Xá đệ? Vị này là một tiểu lang quân ư?
Kỳ Thiện gật đầu:
– Đúng vậy, đây là em út trong nhà. Tướng mạo nó giống mẫu thân, vì mang nét đẹp nữ tính nên mấy năm nay cũng không ít lần gây ra hiểu lầm.
Người đàn ông trung niên cười gượng hai tiếng, nói thẳng là mình mắt kém, lại có thể nhìn nhầm một nam nhi thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Nói rồi dẫn hai người đến một gian phòng phụ, bảo Thẩm Đường và Kỳ Thiện cứ ở đây chờ mưa tạnh, nếu mưa vẫn không ngớt thì cũng có thể ở lại tạm một đêm.
Người đàn ông trung niên đột nhiên nói:
– Ta nhớ trong bếp còn hâm một nồi canh gừng, hai vị đợi một lát, uống chút canh gừng cho ấm người.
Kỳ Thiện chắp tay cảm tạ người đàn ông.
Khi tiếng bước chân xa dần, nụ cười bất cần trên mặt Thẩm Đường tắt hẳn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nặng nề:
– Người này nói dối, sơ hở đầy mình, bất kể hắn có đi lấy canh gừng thật hay không, chúng ta đều phải cẩn thận.
Kỳ Thiện:
– Đương nhiên phải cảnh giác. Trưởng thôn nói A Yến bị bệnh ở não, từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ ở trang viên, không ai quan tâm, hạ nhân hầu hạ cũng có phần chểnh mảng, điểm này nhìn quần áo trẻ con phơi trong sân là biết. Vậy mà người này lại nói A Yến là con của hắn, ha!
Thẩm Đường đi một vòng quanh phòng, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay sờ lên đồ đạc, miết nhẹ một cái, lòng bàn tay sạch bong không chút bụi.
Trong phòng bày mấy giá sách chất đầy thẻ tre, gần cửa sổ còn có hai chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng, một lớn một nhỏ. Thẩm Đường tiện tay cầm một thẻ tre trên bàn lên, mở ra thì thấy là sách vỡ lòng cho trẻ con, trên đó vừa có bút tích của người đã thành thạo, vừa có những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ.
Nàng nói:
– Quét dọn cũng sạch sẽ đấy chứ, xem ra đám hạ nhân cũng không phải hoàn toàn không làm việc... Chỉ là trời mưa to gió lớn đến mức có thể thổi bay cả mái nhà tranh, vậy mà không ai ra thu quần áo phơi trong sân vào, chuyện này thật sự vô lý.
Kỳ Thiện nhàn nhạt nói:
– Còn nữa, người đàn ông kia tuy ăn mặc như một văn sĩ, nhưng lại có tướng mạo hung dữ, ánh mắt sắc lẹm, trên người còn phảng phất mùi máu tanh. Nói là văn sĩ, chi bằng bảo là thảo khấu, lại còn nói dối không chớp mắt. Ta lo không phải họ không muốn thu, mà là không thể đi thu...
Hoặc là nói, mất mạng để đi thu.
Thẩm Đường nhướng mày:
– Là thổ phỉ?
Kỳ Thiện nói:
– Thời buổi loạn lạc, vào rừng làm cướp, vào nhà trộm của cũng không phải chuyện hiếm.
Không chỉ không hiếm, thậm chí còn trở thành kế sinh nhai duy nhất của một số người, có khi còn lôi kéo cả làng "làm giàu" nữa.
– Nói như vậy thì lành ít dữ nhiều rồi.
– Rất có thể không còn một người sống, không phải thổ phỉ thì cũng là trộm cướp, tóm lại không phải chủ nhân của trang viên này.
Tìm A Yến không được, ngược lại gặp phải một vụ án mạng.
Thẩm Đường hít một hơi lạnh.
Kỳ Thiện buồn cười nói:
– Thẩm tiểu lang quân, ngươi sợ à?
Lời này nói ra, chính hắn cũng không tin.
Thẩm Đường ngồi phịch xuống chiếu, chớp mắt nói:
– Ta là một công dân tuân thủ pháp luật. Gặp phải loại hung đồ cực kỳ có khả năng là tàn ác đến cùng cực, diệt cả nhà người ta thế này, sao ta lại không sợ chứ? Kỳ tiên sinh, chúng ta bây giờ đã vào hang sói, là miếng mồi ngon trong miệng sói đói rồi...
Nói rồi nàng rút con dao phay giắt bên hông ra.
Con dao phay này được quần áo che khuất nên người đàn ông trung niên không nhìn thấy.
Nắm lấy chuôi dao, nàng mới có thêm vài phần cảm giác an toàn.
Bội kiếm của Kỳ Thiện không mang theo, thứ duy nhất hai người có thể dựa vào chính là con dao phay này. Thật ra đến giờ nàng vẫn không hiểu nổi, tại sao một nữ họa sĩ chỉ thích ru rú ở nhà như nàng lại phải trải qua những chuyện kích thích như vậy?
Tuy rằng –
Tuy rằng nàng đã giết một tên quan sai, sau đó còn rất bình tĩnh chấp nhận hiện thực, nhưng nàng cho rằng đó là phòng vệ chính đáng, hơn nữa trong cơ thể này còn sót lại chút bản năng nào đó, khiến một trạch nữ tay trói gà không chặt như nàng lại có một mặt hung hãn, máu lạnh đến thế.
Bản thân nàng rất thân thiện.
Rốt cuộc một họa sĩ bị biên tập viên dí bản thảo, trong lòng gào thét nhưng ngoài mặt vẫn không dám hó hé thì có thể có ý đồ xấu gì được chứ?
Kỳ Thiện: "..."
– Chúng ta đúng là đã vào hang sói, nhưng ai là miếng mồi ngon trong miệng sói đói thì còn chưa biết đâu. – Hắn nghe Thẩm Đường nói ra bốn chữ "tuân thủ pháp luật", vẻ mặt liền trở nên chết lặng, không khách khí mà vạch trần, cười nói: – Công dân tuân thủ pháp luật thì không làm phạm nhân bỏ trốn đâu.
Ai ngờ Thẩm Đường lại nói:
– Kỳ tiên sinh có điều không biết, ta có nỗi oan lớn. Nếu cứ chết một cách không minh bạch trên đường sung quân, hoặc chết trên chiếc giường nào đó ở Giáo phường Hiếu Thành, sau này có vị quan thanh liêm nào lật lại vụ án, phát hiện ra một người vô tội như ta, nhưng khi đó người đã mất, chỉ còn lại tiếc nuối. Để bi kịch này không xảy ra, cũng là để bảo vệ sự công chính của luật pháp, ta phải giữ được cái mạng nhỏ của mình, làm phạm nhân bỏ trốn là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Kỳ Thiện: "..."
Hắn nhìn Thẩm tiểu lang quân đang nói năng hùng hồn, thầm cảm khái mình sống đến từng này tuổi rồi mà mặt vẫn chưa dày bằng một đứa nhóc ranh.
Đang định nói gì đó, nụ cười trên mặt Thẩm Đường bỗng tắt ngấm, nàng ngồi thẳng dậy nhìn về phía cửa, đưa tay lên môi ra hiệu cho Kỳ Thiện im lặng. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, người đàn ông trung niên kia bưng hai chén canh gừng nóng hổi quay lại.
– Hai vị đợi lâu rồi.
Kỳ Thiện và Thẩm Đường gật đầu cảm tạ.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông trung niên, hai người nâng chén của mình lên, rũ mắt đưa đến bên môi, đang định uống. Thấy hai người không chút phòng bị, khóe môi người đàn ông trung niên vừa định nhếch lên một nụ cười chế nhạo, ai ngờ giây tiếp theo, một chén canh gừng nóng hổi đã tạt thẳng vào mặt hắn.
Theo sau đó là chiếc bàn thấp bay lên, đập vào mặt.
Kỳ Thiện hất canh, Thẩm Đường lật bàn.
Sau đó –
Kỳ Thiện lặng lẽ lùi ra sau lưng Thẩm Đường, bình tĩnh thong dong nói:
– Biết mình mạnh, nhưng giữ thế yếu, việc không thể làm thì lui thân, đó cũng là đạo minh triết bảo thân vậy.
Thẩm Đường: "???"
Thẩm Đường: "!!!"