– À... Kỳ tiên sinh...
Thẩm Đường ngập ngừng.
Kỳ Thiện hờ hững nhướng mắt, giọng bình thản:
– Có gì thì cứ nói thẳng. Ta không thích những kẻ nói năng vòng vo, không thẳng thắn.
– Vậy tại hạ xin nói thẳng. Kỳ tiên sinh, nếu tiện... có thể cho tại hạ đi theo ngài vài ngày được không? – Thẩm Đường tỏ vẻ hơi xấu hổ. – Tại hạ biết thân là phạm nhân bỏ trốn, đi cùng sẽ gây thêm phiền phức cho tiên sinh, vốn không nên làm phiền ngài. Nhưng nơi đây đất khách quê người, tại hạ thật sự không biết phải đi đâu về đâu...
【Kỳ Thiện sử dụng Văn Tâm thành thạo như vậy, chẳng phải là một người thầy miễn phí chất lượng cao hay sao? Không nắm lấy cơ hội này thì đúng là có lỗi với bản thân quá!】
Cơ hội ngàn vàng, bỏ lỡ làng này sẽ không còn quán khác.
Nếu có thể hiểu thêm về Văn Tâm, tương lai cũng sẽ dễ dàng hòa nhập vào thế giới xa lạ này hơn.
Thẩm Đường tận dụng triệt để vẻ ngoài nhỏ tuổi và dáng vẻ đáng thương của mình, cố tình tỏ ra yếu đuối để khơi dậy lòng trắc ẩn của đối phương.
Thế nhưng, Kỳ Thiện lại chẳng hề tỏ ra thương hại.
Hắn chỉ hứng thú nhìn vị tiểu lang quân đang cúi đầu, trông có vẻ đáng thương vô cùng này.
Một kẻ điều khiển Văn Tâm còn chưa rành rẽ mà đã dám đối đầu trực diện với Trâm Kiêu tam đẳng, lại không hề lép vế, thì đâu phải là cún con tội nghiệp gì? Rõ ràng là một con chó săn non nớt nhưng đã có nanh vuốt sắc bén, ánh mắt lúc nào cũng chực chờ xé xác con mồi! Nanh vuốt tuy còn non, nhưng hễ nắm được thời cơ là sẽ cắn người ngay.
Tỏ ra yếu đuối ư?
Chiêu này lừa người khác thì được, chứ đối phó với hắn?
Kỳ Thiện cụp mắt xuống, ngón tay mân mê ấn tín Văn Tâm màu xanh lơ đậm treo bên hông.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới nói:
– Cũng không phải là không được, nhưng... đến thị trấn tiếp theo chúng ta phải tách ra, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy.
Thẩm Đường ngạc nhiên hỏi hắn:
– Hối hận? Vì sao ạ?
Kỳ Thiện chỉ vào thanh bội kiếm bên hông mình, hỏi ngược lại:
– Ngươi đoán xem thanh kiếm này của ta là để trang trí hay là vũ khí tiện tay?
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện cười nói:
– Đừng tưởng người khác giúp ngươi một lần thì đã là người tốt. Phiền phức trên người ta còn lớn hơn cái thân phận phạm nhân bỏ trốn của ngươi nhiều. Không chỉ ta, sau này ngươi thấy ai dám một mình đi lại bên ngoài, bất kể là đeo ấn tín Văn Tâm hay hổ phù Võ Đảm, thì cũng nên cảnh giác một chút.
Thẩm Đường chớp mắt, lí nhí một câu vừa đủ để Kỳ Thiện nghe thấy.
– ... Kỳ tiên sinh coi ta là trẻ con ngây thơ quá rồi.
Kỳ Thiện thầm cười nhạo.
Vị tiểu lang quân này đúng là không ngây thơ, nhưng ở cái thời buổi này, chỉ có những kẻ không ngây thơ mới có thể sống sót.
Dù sao cũng đã giúp một lần, thôi thì giúp cho trót, coi như tiễn Phật đến Tây Thiên, kết một mối thiện duyên.
Hai người tìm một chỗ khuất gió để nhóm lửa.
Kỳ Thiện ôm kiếm nghỉ ngơi, còn chưa kịp chợp mắt đã nghe thấy bụng Thẩm Đường réo ầm ĩ. Hắn mở mắt nhìn nàng. Thẩm Đường ôm bụng, lúng túng nói:
– Ban ngày mang gông đi bộ suốt bảy, tám canh giờ, chỉ ăn được một cái bánh ngô mốc meo... Khiến tiên sinh chê cười rồi.
Bụng Thẩm Đường đang réo ầm ĩ, hắn nghe thấy cũng không thể làm như không.
Thế là hắn cởi túi nước và túi lương khô bên hông, đưa qua.
– Ăn tạm lót dạ đi.
Thẩm Đường cũng không khách sáo.
– Đa tạ.
Miếng lương khô hơi lạnh và mềm mại trượt qua cổ họng, lăn vào dạ dày, cơn đói cồn cào cháy bỏng mới dịu đi đôi chút.
Dù đói đến hoa mắt, nàng cũng chỉ ăn một nửa, nửa còn lại thì không động đến.
Kỳ Thiện có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.
Vì bị cắt ngang giấc ngủ, hắn cũng không buồn ngủ nữa, bèn lấy ra một cuộn da thú từ trong hành lý, chăm chú đọc dưới ánh lửa. Thẩm Đường thoáng thấy hai chữ "Ngôn linh", bất giác nhìn đến ngẩn người. Bị ánh mắt tò mò và sáng rực của nàng nhìn chằm chằm, Kỳ Thiện không thể tập trung được.
Hắn khẽ thở dài:
– Tò mò à?
Thẩm Đường một tay ôm gối, một tay chống cằm, cười hì hì:
– Vâng, tò mò lắm! Văn Tâm thật sự rất thần kỳ, tiên sinh có thể dạy ta được không?
Kỳ Thiện nói:
– Ngươi cũng không khách sáo chút nào nhỉ.
– Chẳng phải tiên sinh nói ngài không thích những kẻ vòng vo, thiếu thẳng thắn sao?
Kỳ Thiện: "..."
Nhưng hắn cũng đâu có nói sẽ dạy người khác.
Có điều, cuộn giấy trong tay hắn cũng không phải thứ gì quý hiếm, đều là những ngôn linh thông thường mà hắn tự tổng hợp lại, thuộc dạng kiến thức bắt buộc của các mưu sĩ. Thẩm Đường chỉ cần đến một hiệu sách ở thị trấn lớn hơn một chút hoặc vào thư viện nào đó cầu học là cũng sẽ dần tiếp xúc được.
Hơn nữa, ngôn linh là một thứ rất trừu tượng, phần lớn chỉ có thể tự mình lĩnh hội chứ khó mà diễn tả bằng lời.
Cùng một đoạn ngôn linh, có người học được, nhưng có người cả đời cũng không chạm tới ngưỡng cửa.
Chỉ có ngôn linh phù hợp với bản thân hoặc bản thân có thể lĩnh ngộ, mới có cơ hội thông hiểu đạo lý, dễ dàng sử dụng.
– Ngươi tự xem đi. – Kỳ Thiện hào phóng cho mượn cuộn giấy. – Chỗ nào không hiểu thì hỏi lại.
Thẩm Đường tò mò hết mức mà nhận lấy, vừa xem một hàng đã ngớ người ra.
Kỳ Thiện:
– Không biết chữ à?
Nếu vậy thì hắn cũng đành bó tay.
Thẩm Đường lắc đầu:
– Chữ trên này ta đều nhận ra, ta chỉ muốn hỏi một chút, chẳng lẽ "trông mơ giải khát" cũng là ngôn linh sao?
Kỳ Thiện gật đầu:
– Đương nhiên rồi. Đừng thấy nó ngắn gọn như ngôn linh của Võ Đảm mà xem thường, uy lực của nó không hề nhỏ, cũng là một trong những ngôn linh mà mưu sĩ bắt buộc phải nắm vững. Nếu người thi triển có Văn Tâm mạnh mẽ, vận dụng thích đáng, vào thời khắc mấu chốt thậm chí có thể xoay chuyển thắng bại của cả một cuộc chiến.
Thẩm Đường trợn mắt há mồm:
– Xoay chuyển... thắng bại của một cuộc chiến?
– Đương nhiên, lời này dùng ra có thể vực dậy sĩ khí của cả một đội quân. – Thấy Thẩm Đường có vẻ nghi ngờ, hắn tưởng nàng hiểu lầm rằng ngôn linh nào cũng phải dài, liền giải thích: – Ngôn linh ban đầu rất dài, được ghi lại trong một điển tích,"Ngụy Vũ Đế hành quân đến vùng Thất Múc, binh sĩ ai nấy đều khát khô cả họng. Ngài bèn ra lệnh: 'Phía trước có một rừng mơ lớn, quả sai trĩu cành, vị chua ngọt có thể giải khát. ' Binh sĩ nghe xong, trong miệng ai cũng ứa nước bọt, nhờ đó mà có sức đi tiếp đến nguồn nước phía trước." Nhưng sau khi được tinh giản thì chỉ còn lại bốn chữ thôi.
Thẩm Đường khẽ há miệng, vẻ mặt như vừa mở ra một thế giới mới.
– Vậy còn cái này... chi chít như sao trên trời?
Kỳ Thiện nói:
– Có thể dùng để bày binh bố trận, đối đầu với địch.
– Nhổ cỏ tận gốc?
Kỳ Thiện:
– Dùng để gia tăng sức lực cho binh sĩ, nhưng tiêu hao rất lớn, không thể tùy tiện sử dụng.
Thẩm Đường chỉ vào cuộn giấy hỏi tiếp:
– Chui đầu vào lưới?
Kỳ Thiện nói:
– Thường dùng trong bày binh bố trận, dụ dỗ quân địch, khiến chúng tự rối loạn đội hình.
Những cái còn lại cũng không cần hỏi thêm.
Nhìn những ghi chú chi chít của Kỳ Thiện là biết, mỗi một cái đều dùng để hành quân đánh giặc.
Chẳng trách hắn nói mình không phải hạng hiền lành gì, nhìn những ngôn linh Văn Tâm này, lại xem những sơ đồ mô phỏng trận hình vẽ trên cuộn giấy, Thẩm Đường biết ngay gã này thuộc dạng chuyên gia tấn công, chỉ thích núp lùm đánh lén, chỉ thiếu điều xăm mấy chữ "ta đây là trùm chơi bẩn" lên mặt.
– Kỳ tiên sinh, ta còn một câu hỏi nữa.
Kỳ Thiện tin nàng mới lạ.
Quen biết chưa được bao lâu, mà ba câu của nàng thì hết hai câu là câu hỏi.
Có điều...
Nghĩ đến Văn Tâm của Thẩm Đường, hắn híp mắt lại, kiên nhẫn hơn vài phần.
– Ngươi hỏi đi.
Thẩm Đường nhìn đến phần sau, phát hiện trên đó không chỉ có ngôn linh của Văn Tâm, mà còn có cả ngôn linh của Võ Đảm.
Thật tình mà nói, nàng không hiểu lắm sự khác biệt giữa hai loại này.
Chẳng phải đều rất giỏi đánh nhau sao???
Thẩm Đường hỏi:
– Văn Tâm và Võ Đảm rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?
Kỳ Thiện: "..."
Hắn lại một lần nữa nghi ngờ Thẩm Đường là dã nhân từ xó núi nào chui ra, câu hỏi nào cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.