Chương 2: Cái con thiên thạch chết tiệt!

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:05

Trăng lu sao thưa. Màn đêm tựa như mực Tàu đặc quánh không tan, tĩnh mịch mà sâu thẳm. Các phạm nhân đội nắng gắt mang gông đi bộ cả ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị đày đọa đến cực hạn. Chiếc bánh ngô nhỏ xíu, mốc meo cũng trở thành mỹ vị. Ăn xong, họ nằm vật ra đất, chẳng bao lâu sau tiếng ngáy đã vang lên râm ran, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng lửa trại cháy tí tách. Đám quan sai vây quanh đống lửa, lôi túi rượu ra nhâm nhi. Thịt khô trong nồi đất đã được nấu mềm, lại rắc thêm gia vị, tỏa ra mùi thơm nồng nàn, quyến rũ. Đối với đám phạm nhân thân thể suy kiệt, đã lâu không được ăn một bữa no, mùi thơm này có sức hấp dẫn gần như chí mạng. Tai Thẩm Đường còn nghe rõ tiếng nuốt nước bọt ừng ực của những người khác, cùng với tiếng bụng réo ùng ục như sấm. Nàng cúi đầu sờ cái bụng lép kẹp của mình, rũ mắt thầm than – Nàng cũng đói. – Muốn uống à? – Một tên quan sai múc một bát canh từ trong nồi, thổi nguội qua loa rồi chuẩn bị húp một ngụm. Khóe mắt để ý thấy những ánh mắt nóng rực lúc công khai, lúc lén lút, hắn đảo mắt một vòng, liền nảy ra ý đồ xấu, cười nói: – Canh thịt này quý lắm đấy, muốn uống thì lấy đồ ra mà đổi. Đám phạm nhân lập tức im bặt. Nghe vậy, Thẩm Đường nhướng mày, khẽ mím môi, trong đáy mắt đen láy thoáng hiện lên vẻ tức giận. Nàng chỉ mất trí nhớ chứ không ngốc, ý của gã đàn ông này nàng hiểu quá rõ – đây là một đám nữ phạm nhân tương lai mờ mịt, sắp bị đưa hết vào Giáo phường, trên người dù có giấu tiền bạc cũng đã bị cướp sạch, còn có thể dùng thứ gì để đổi canh thịt? Đáp án đã quá rõ ràng. Tên quan sai nói xong, ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua một lượt các nữ phạm nhân, như đang xem kịch, thưởng thức vẻ mặt khi thì do dự, khi thì căm phẫn của họ. Một tên quan sai khác cười vỗ vào gáy hắn. Hắn cười mắng: – Mày không đái ra mà soi lại xem mình có đủ tư cách trèo lên giường các nàng không, đây đều là "quý nhân" nhà họ Cung đấy. Hắn cố ý kéo dài hai chữ "quý nhân". – Quý nhân? Quý nhân cái nỗi gì? – Tên quan sai kia xoa gáy, cố ý cao giọng la lên: – Là loại quý nhân phải vào Giáo phường hầu hạ người khác ấy à? – Chứ còn gì nữa! – Tên quan sai thứ ba nhân cơn say cũng hùa vào xem náo nhiệt: – Giáo phường chẳng phải là nơi có tiền là vào tiêu khiển được sao? Mấy anh em mình lại chẳng phải không trả nổi chút tiền bẩn đó. Một người không trả nổi thì góp vào, mua không nổi một đêm thì mua nửa đêm, mày nửa nén hương, tao nửa nén hương... – Lão Tam, mày khinh ai đấy? Thằng nào nửa nén hương thằng đó là con rùa! – Sớm muộn gì cũng phải "khai trương", ở đây hay vào Giáo phường thì có khác gì nhau? Đối mặt với sự sỉ nhục trần trụi như vậy, đám nam phạm nhân tức giận nhưng không dám lên tiếng, còn những nữ phạm nhân có chút nhan sắc thì ai nấy đều lo sợ, mặt xám như tro. Thấy bọn chúng càng nói càng quá trớn, tên quan sai cầm đầu đành phải ra mặt can ngăn. – Mấy thằng chúng mày im hết đi! Càng nói càng lố! Đợi xong việc, chúng mày thích đến Giáo phường nào tìm hoa nương mua vui cũng được, cớ gì cứ phải nhắm vào mấy người này? Tỉnh táo lên mà trông người cho cẩn thận! Lệnh trên đã ban, để một đứa trong số chúng nó trốn thoát thì không ai trong chúng ta gánh nổi đâu! Đám quan sai lập tức im bặt, cho đến khi một tên nhỏ giọng lẩm bẩm. – Từng đứa trong bọn chúng, đứa thì Văn Tâm vỡ nát, đứa thì Võ Đảm rạn nứt, lấy cái gì mà trốn? Văn Tâm? Võ Đảm? Thẩm Đường nhạy bén nắm bắt được hai từ này. Không một dấu hiệu báo trước, một cơn đau nhói buốt không thể phớt lờ bỗng truyền đến từ sâu trong óc. Lại nghe tên quan sai kia nhỏ giọng tâng bốc tên cầm đầu, nịnh nọt cười nói: – Đám phạm nhân nhà họ Cung này, mặc kệ trước kia huy hoàng thế nào, cũng đều là quá khứ rồi. Tuy mấy anh em chúng tôi chỉ là Công Sĩ quèn, nhưng ngài lại là Trâm Kiêu tam đẳng cơ mà. Các quan sai khác cũng hùa theo: – Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, đám phạm nhân này không phải đàn bà con gái thì cũng là phế nhân, làm sao mà trốn được? Công Sĩ quèn? Trâm Kiêu tam đẳng? Mấy cái này lại là thứ gì nữa đây? Đôi mày Thẩm Đường nhíu chặt, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau dồn dập mỗi lúc một dữ dội, bất giác trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Dù đã cố hết sức kiềm chế, nhưng những cử động run rẩy của nàng vẫn kinh động đến người bên cạnh. Người đàn bà kia nhướng mắt liếc Thẩm Đường, thấy nàng đang ôm trán, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi, bèn hừ khẽ một tiếng rồi quay lưng đi. Bà ta lẩm bẩm một câu: – Đồ điên... Không biết qua bao lâu, cơn đau như vượt qua một ngưỡng nào đó, ầm một tiếng, rồi rút đi như thủy triều. Thẩm Đường thở hổn hển như vừa được đại xá, ánh mắt mông lung, hoảng hốt. Đợi đến khi tinh thần tỉnh táo trở lại, trong đầu nàng bỗng hiện ra những mảnh ký ức xa lạ, rời rạc. Nàng nhắm mắt sắp xếp lại – hai trăm năm trước, khi thiên hạ sắp thái bình, giữa đêm sao băng rơi như mưa. Có một ngôi sao băng khác thường, tỏa ra ánh sáng tím quỷ dị, chói lòa, nhuộm rực cả bầu trời. Trận mưa sao băng này không chỉ xoay chuyển cục diện chiến tranh, khiến vị bá chủ chỉ còn cách ngôi vị thiên tử một bước chân phải nuốt hận mà chết, mà còn nhanh chóng thay đổi cả thế giới này. Từ đó, thế cục như rắn mất đầu, các quân phiệt khắp nơi nổi dậy cát cứ. Thiên hạ lại rơi vào loạn thế, sau này chia năm xẻ bảy, hình thành hàng trăm nước lớn nhỏ, chiến tranh liên miên. Dân chúng lầm than, cũng chính lúc này, có người phát hiện cơ thể mình xảy ra những biến hóa kỳ diệu. Tu văn luyện võ có thể hấp thu thiên địa chi khí, tụ lại ở đan phủ để tôi luyện thân thể. Đan phủ lại chia văn võ, nếu có thể ngưng tụ thiên địa chi khí thành đan thì sẽ hình thành "Văn Tâm" hoặc "Võ Đảm", hai loại này hoàn toàn khác biệt. Khi những người này xuất hiện ngày một nhiều và bắt đầu tìm tòi, một hệ thống phân chia cấp bậc dần được hình thành. Văn Tâm chia làm chín phẩm, có thể khiến lời nói thành sự thật, biến không thành có, bài binh bố trận, chỉ bằng vài lời nói đã có thể quyết định thắng bại nơi ngàn dặm. Võ Đảm có hai mươi đẳng, một người giữ ải, vạn người không qua, có thể một mình xông pha giữa vạn quân, bảy lần vào bảy lần ra khiến quân địch người ngã ngựa đổ. Công Sĩ, Trâm Kiêu đều thuộc hệ thống Võ Đảm, lần lượt là cấp thấp nhất và đẳng thứ ba. Cấp bậc cao nhất của Võ Đảm là Triệt Hầu đẳng hai mươi. Kể từ khi thiên thạch rơi xuống, Võ Đảm cấp bậc "Triệt Hầu" chỉ mới xuất hiện ba người, ai nấy đều là anh hùng cái thế sức dời non lấp biển, là trụ cột chống trời của một quốc gia! Thẩm Đường sắp xếp lại những ký ức xa lạ này, vẻ mặt dần trở nên cạn lời. Bởi vì nàng vừa mới đoán xem mình là Văn Tâm mấy phẩm hay Võ Đảm mấy đẳng, dù có bị phế thì thể chất cũng tốt hơn người thường một chút, biết đâu có thể lợi dụng để bỏ trốn. Ai ngờ ý nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu liền hiện ra một dòng thông tin dập tắt mọi hy vọng của nàng – Nàng là phụ nữ. Ở thế giới này, cơ thể phụ nữ giống như một chiếc túi rách, tuy có thể cảm nhận được thiên địa chi khí nhưng không cách nào tụ lại ở đan phủ, đương nhiên cũng không thể có Văn Tâm hay Võ Đảm. Thẩm Đường: "... Cam!" Cái con thiên thạch chết tiệt kia cũng phân biệt giới tính nữa à??? Trong lòng vừa chửi thầm xong, nàng liền nghe tên quan sai cầm đầu nghiêm giọng nhắc nhở thuộc hạ. – Mấy thằng chúng mày thì biết cái gì? – Tên quan sai cầm đầu được tâng bốc đến sướng cả người, nhưng hắn cũng không vì thế mà mất cảnh giác. – Nhà họ Cung tuy bị xét nhà, nhưng không phải tất cả đều bị bắt sạch. Nghe nói vẫn còn một tên Đại Phu ngũ đẳng đang trốn bên ngoài, nếu lỡ gặp phải... Hừ! Trâm Kiêu tam đẳng có thể đánh cho đám Công Sĩ quèn như chúng nó phải kêu cha gọi mẹ, không biết đường về, còn Đại Phu ngũ đẳng đánh Trâm Kiêu thì cũng như ông nội đánh cháu trai. Nếu tên Đại Phu ngũ đẳng kia đến cướp người, e là chúng ta chạy cũng không kịp... Đương nhiên, khả năng này không lớn. Mọi người ngầm hiểu, nhưng trong lòng cũng có chút e dè. Sau lời cảnh cáo này, bọn chúng đành phải dẹp đi ý nghĩ tà dâm, không dám làm càn nữa. Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Thẩm Đường đang trong tâm trạng chán đời, bỗng nhạy bén phát hiện sợi dây thừng bên hông mình có động tĩnh, ngay sau đó là tiếng một viên sỏi nhỏ lăn đi. Nghe thấy động tĩnh, một tên quan sai bước tới. Hắn quát khẽ: – Làm gì đó? Người đàn bà ban ngày giật bánh ngô của Thẩm Đường nuốt nước bọt, hỏi: – Thưa lang quân, chỗ ngài còn canh thịt không ạ? Thẩm Đường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đuôi mày khẽ giật.