Chương 50: Văn Tâm treo đầu dê bán thịt chó (Phần cuối)
Lui Ra, Để Trẫm Đến!
Du Bạo Hương Cô25-10-2025 20:17:57
– Chuyện như vậy... thường thấy lắm sao?
Tuy cả Kỳ Thiện và Chử Diệu đều nói phẩm cấp Văn Tâm không đại diện cho tất cả, nhưng Văn Tâm phẩm cấp cao luôn có ưu thế của nó. Huống chi đây lại là Văn Tâm nhị phẩm thượng trung chỉ đứng sau nhất phẩm thượng thượng! Có thể sở hữu Văn Tâm thượng phẩm, ai lại cam tâm tình nguyện chấp nhận loại trung phẩm hay hạ phẩm chứ?
Treo đầu dê bán thịt chó, chẳng khác nào cướp đi tiền đồ, hủy hoại cả đời người ta!
– Cũng không phải chuyện thường thấy. Hơn nữa, đạo của văn sĩ có thể đánh cắp Văn Tâm của người khác không phải ai cũng có được, càng không phải Văn Tâm của ai cũng có thể bị "treo đầu dê bán thịt chó". Chỉ là Văn Tâm của ta vừa hay lại thích hợp mà thôi... Hành vi này, đặt ở bất kỳ quốc gia nào, cũng đều là trọng tội đủ để xử tử hình. – Chử Diệu mỉm cười tự giễu. – Bất quá, nếu là "tự nguyện" thì lại là chuyện khác.
Thẩm Đường cảm thấy mình như đang nghe chuyện ma, giọng đầy phẫn uất:
– Phẩm cấp Văn Tâm liên quan đến tiền đồ tương lai, sao lại có người "tự nguyện" được chứ? Vứt bỏ Văn Tâm nhị phẩm thượng trung để tự nguyện đổi lấy một Văn Tâm hạ phẩm ư? Trừ phi là... người này "bị ép tự nguyện".
Chử Diệu nói:
– Đúng vậy,"bị ép tự nguyện".
Thẩm Đường: "..."
Chử Diệu tiếp tục nói:
– Ta từ nhỏ gia cảnh không tốt, tuổi còn nhỏ đã bị cha mẹ bán vào Chử phủ làm thư đồng cho trưởng tử trong phủ, cùng trưởng tử vỡ lòng đọc sách. Vị trưởng tử kia không có thiên phú học hành, chỉ ham chơi hiếu động, thường xuyên bắt ta làm bài thay để ứng phó việc học.
Trưởng tử thích múa đao múa kiếm, còn Chử Diệu lại say mê quyền mưu sách lược, luôn nắm bắt mọi cơ hội để học hành một cách nghiêm túc.
– Không bao lâu, chuyện ta làm bài thay người bị phát hiện. Ta vốn tưởng sẽ bị đuổi khỏi phủ, hoặc bị đánh cho một trận rồi bán đi đâu đó, ai ngờ chủ nhân trong phủ lại thương tài, không chỉ nhận ta làm học trò mà còn ban cho họ "Chử".
Thẩm Đường hỏi:
– Người treo đầu dê bán thịt chó là lão sư của ông à?
Chử Diệu lắc đầu:
– Không phải ông ấy.
Thẩm Đường:
– Ồ, vậy là ta đã oan cho người tốt.
Chử Diệu lắc đầu cười khổ:
– Nhưng ông ấy cũng không hoàn toàn vô tội.
Vị lão sư kia quả thật đã dốc lòng dạy dỗ Chử Diệu, mọi phương diện đãi ngộ đều ngang với con vợ cả trong phủ, có lúc còn khiến vị trưởng tử tính tình hiền lành kia cũng phải ghen tị, ngay cả sư mẫu cũng âm thầm hoài nghi Chử Diệu có phải là đứa con rơi bên ngoài của chồng mình không, bằng không sao lại tốt đến thế!
Người nhà của lão sư đều nghĩ như vậy, Chử Diệu là người trong cuộc sao có thể không nhận ra sự thiên vị và chăm sóc của lão sư?
Cho đến một năm trước khi làm lễ đội mũ trưởng thành...
Chử Diệu theo lão sư vào cung dự tiệc, trong bữa tiệc uống quá chén, tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một gian địa lao. Vị ân sư mà ông kính trọng như cha ruột suốt mười mấy năm trời, đã đưa ra một yêu cầu vô lý khiến ông đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy như ác mộng.
【 Vô Hối, hãy đưa Văn Tâm của con cho điện hạ! 】
Ông nhìn ân sư miệng lúc đóng lúc mở, từng chữ thốt ra từ miệng ông ta, xa xăm mơ hồ như từ phía chân trời vọng lại. Cuối cùng dệt thành một câu nói khiến ông cảm thấy đất trời sụp đổ, cũng phơi bày ra một chân tướng làm máu trong người ông chảy ngược.
Ngay từ đầu đã là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ.
– Ân sư nhận ta làm đệ tử, quả thật có ba phần thật lòng.
Thẩm Đường mặt mày đen kịt:
– Đúng là có ba phần thật lòng, nhưng chín mươi bảy phần còn lại đều là mưu tính lợi ích. Người ta chính là nhắm vào Văn Tâm của ông, giữ ông lại để làm lốp dự phòng cho cái vị gọi là thái tử kia. Chậc, bị người mình tin tưởng nhất bán đứng, tư vị này sao mà dễ chịu cho nổi?
Chử Diệu:
– Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Ví như vị thái tử đã được hưởng lợi kia.
Hắn hứa hẹn với Chử Diệu, đợi sau khi trao đổi Văn Tâm xong, ngày nào đó hắn lên ngôi hoàng đế, tuyệt đối sẽ không quên công lao của Chử Diệu, cho dù Chử Diệu không có Văn Tâm thượng phẩm, sau này cũng sẽ được trọng dụng. Lại nói, Chử Diệu lúc bị cha mẹ bán đi đã vào sổ tiện dân, nếu không có ơn tri ngộ, ơn tài bồi của ân sư, mặc cho ông thiên tư có tốt đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ là một tên tôi tớ có chút thông minh, làm gì có được phong quang như bây giờ?
Nghĩ như vậy có phải trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều không?
Cho nên, ông nên cảm ơn chứ không phải oán hận.
– ... Lão sư cũng an ủi nói,"treo đầu dê bán thịt chó" không phải là muốn đánh cắp Văn Tâm của ta, mà là đem hai quả Văn Tâm trao đổi...
Chỉ là mất đi Văn Tâm nhị phẩm thượng trung chứ không phải mất đi Văn Tâm, chỉ cần Văn Tâm còn đó, cho dù chỉ là thất phẩm hạ thượng, ông cũng có thể sống tốt hơn bá tánh bình thường rất nhiều, tốt hơn vận mệnh ban đầu của ông rất nhiều.
Ông còn có gì bất mãn?
Thẩm Đường chửi ầm lên:
– Đây là lý lẽ của phường ăn cướp! Sao hắn không đưa chính Văn Tâm của mình cho tên thái tử vô dụng kia đi? Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác, sách thánh hiền bao năm đọc vào bụng chó hết rồi à?
Ai mà không biết Văn Tâm phẩm cấp cao tốt hơn phẩm cấp thấp?
Ăn cướp chính là ăn cướp, lại còn cố khoác lên một cái lý do "tận trung" đường hoàng, thật sự khiến người ta buồn nôn khinh bỉ!
Ân sư có lẽ còn sót lại vài phần lương tâm và áy náy, hơn nữa Chử Diệu quả thật vẫn còn hữu dụng, cho nên mặc kệ ông muốn học gì xem gì, có thể đáp ứng đều đáp ứng. Chử Diệu cho dù phẫn hận, cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể âm thầm nỗ lực, ý đồ vãn hồi chút gì đó.
Không mấy năm sau, lại xảy ra một chuyện rất nực cười.
Thẩm Đường truy hỏi:
– Chuyện gì?
Chử Diệu vẻ mặt cổ quái:
– Thái tử và các huynh đệ khác tranh đấu thất bại, dính vào "họa vu cổ", trong lúc bị giam cầm nửa đêm đi nhà xí, rơi vào hầm phân chết đuối, bè phái của hắn cũng bị nhổ cỏ tận gốc, trong đó có cả vị ân sư của ta, rơi vào kết cục bị xét nhà sung quân.
Thẩm Đường: "..."
Ân sư đối với Chử Diệu tuy như con ruột, nhưng vẫn luôn không cho ông thoát khỏi thân phận nô lệ, cho nên lúc bị xét nhà ông cũng bị liên lụy.
Là một phe cánh của phế thái tử, kết cục tự nhiên không tốt đẹp gì, bị phế đan phủ, sung công bán đi. Ông dựa vào một ít mối quan hệ tích lũy trước kia, cũng không đến nỗi quá thảm, ngược lại còn nhờ sự giúp đỡ của bạn bè mà trở thành môn khách của Chử Cơ, rồi lại theo Chử Cơ đến nước Tân.
Kết quả còn chưa sống yên ổn được bao lâu, Chử Cơ đã gặp nạn.
Chử Diệu cùng những tài sản khác của Chử Cơ bị bán đi, trôi dạt khắp nơi rồi đến Hiếu Thành, ở Nguyệt Hoa Lâu rửa bát đã năm năm.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện bi thảm, Thẩm Đường: "..."
Một người xui xẻo không có gì lạ, lạ là cứ xui xẻo mãi, từ lúc ông bị đổi Văn Tâm đến giờ chưa từng thuận lợi qua!
Bất quá...
– Tiên sinh vẫn chưa nói chuyện "ba lạng" là thế nào.
Chử Diệu:
– Ta chưa nói sao?
Thẩm Đường mặt không cảm xúc:
– Ông chưa nói.
– Ồ, vậy là ta đã quên nói về đạo của văn sĩ của mình.
Thẩm Đường:
– ... Cái này có thể nói sao???
Chử Diệu ngược lại rất thẳng thắn:
– Sao lại không thể nói? Dù sao Văn Tâm đã mất, đạo của văn sĩ cũng đã phế, nói ra thì có sao?
Thẩm Đường:
– ... Rất có lý.
Chử Diệu rất bất đắc dĩ nói:
– "Đạo của văn sĩ" của ta là "liễu ám hoa minh", chính là câu "Sơn cùng thủy tận ngỡ hết đường, liễu xanh hoa thắm lại một thôn" ấy. Không đến đường cùng thì không thể dùng, cũng không phải do ta khống chế. Còn về việc nó rốt cuộc có tác dụng hay không, ta cũng không biết. Ta chỉ biết đêm bị đổi Văn Tâm đã có một giấc mơ dài mà rất rõ ràng, trong mơ ta đến tiệm thuốc bốc một thang thuốc.
Thẩm Đường: "..."
Hóa ra vẫn là một kỹ năng bị động không thể khống chế.
Có kích hoạt hay không, kích hoạt rồi có tác dụng hay không, hoàn toàn không biết.
Thảm càng thêm thảm.
Thẩm Đường truy hỏi:
– Thang thuốc gì?
– Nhân sâm, đại hoàng, phụ tử, địa hoàng mỗi vị năm tiền, dùng thêm ba lạng nguyệt hoa, sẽ biết được thiên mệnh, giải trừ được bệnh nan y.
Khóe miệng Thẩm Đường giật giật, cạn lời.
– Đây chỉ là thang thuốc trong mơ, lão tiên sinh cũng tin sao?
E rằng đây là đơn thuốc của lang băm.
Cái "đạo của văn sĩ" kia của Chử Diệu, cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, giống hệt như câu "hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa" trong quảng cáo vậy.