– Từ... từ mẫu trong tay... kiếm?
Thẩm Đường ngơ ngác, chắc chắn là kiếm chứ không phải chỉ sao?
Hơn nữa, vế sau lại là "Du tử trên người... phách"!
Bà "mẹ hiền" này ác thật.
Nếu câu đầu còn có thể tạm hiểu – gặp phải đứa con trời đánh, mẹ hiền đến mấy cũng phải tức đến bốc hỏa, chẳng thế mà có câu "thương cho roi cho vọt" – thì câu sau đúng là đủ sức khiến nàng sang chấn tâm lý cả năm!
【Mỗi giây mười tám nhát, nhát nào cũng chí mạng. 】
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường là –
"Du tử" có thấy lạnh không?
Thứ văn chương vừa biến thái vừa kinh dị thế này mà phá vây được thật ư?
Nàng bắt đầu nghi ngờ trực giác của chính mình.
Cũng cảm thấy hoang đường không kém chính là gã quan sai cầm đầu, kẻ vừa bị Thẩm Đường dùng sức giật văng khỏi lưng ngựa!
Đồng thời, sát tâm thật sự cũng trỗi dậy trong lòng hắn.
Hôm nay không giết tên giặc họ Cung này, ngày sau ắt thành hậu họa!
Tuân theo nguyên tắc "bất động như sơn, động như lôi đình", cánh tay hắn bỗng dồn sức, thu lại mũi thương đang bị giữ chặt, rồi lại tung ra một đòn đâm hiểm hóc với tốc độ sấm sét, mục tiêu chính là mắt trái của Thẩm Đường.
Ai ngờ –
Cảnh tượng mũi thương xuyên thủng sọ não như dự đoán đã không xảy ra, nửa đường đã bị một lực cản mạnh đến mức gần như làm hổ khẩu của hắn tê dại.
Keng!
Mũi thương và thân kiếm chạm vào nhau. Đó là một thanh cổ kiếm có hình dáng mộc mạc, lưỡi kiếm sáng như tuyết, mơ hồ nghe thấy tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Mà người cầm kiếm, chính là Thẩm Đường!
Chứng kiến cảnh này, đồng tử của gã quan sai cầm đầu khẽ co lại.
Hai người so kè sức lực, bất phân thắng bại.
Điều này cũng cho Thẩm Đường một chút thời gian để thở.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, nàng không biết nên dành thời gian để châm biếm câu "Từ mẫu trong tay kiếm" lại có thể biến ra một thanh kiếm thật, hay nên thương cho chính bàn tay của mình – với một họa sĩ yêu nghề như nàng, đôi tay còn quý hơn cả cái đầu!
Vừa rồi nóng máu quá không kiềm chế được, lại dám dùng bàn tay vàng ngọc bên phải để đỡ mũi thương.
May mà không tổn thương gân cốt, chứ cả đời này mà không cầm được bút vẽ nữa thì sống còn ý nghĩa gì?
Còn kẻ vừa làm bị thương bàn tay phải của nàng –
Ánh mắt Thẩm Đường lạnh đi.
Hôm nay, hãy để "mẹ hiền" nàng đây dạy dỗ cho cái thằng con lớn xác này một bài học!
Ngay khoảnh khắc hai người đang giằng co, Thẩm Đường bất ngờ di chuyển, thân kiếm sáng như tuyết lướt dọc theo trường kích, tức thì rút ngắn khoảng cách.
Cùng lúc đó, nàng cũng khẽ niệm nốt vế sau điên rồ kia –
【Mỗi giây mười tám nhát, nhát nào cũng chí mạng. 】
Ngay khi nàng vung kiếm, một luồng sức mạnh vô hình nhưng cường đại từ đan phủ hội tụ về cánh tay phải, không chỉ khiến thanh trường kiếm vốn nặng trịch trong tay trở nên nhẹ tựa lông hồng, mà cánh tay thì như được lắp mười tám cái mô-tơ siêu cấp, khiến mỗi một nhát kiếm của nàng đều để lại tàn ảnh.
Quả nhiên là "nhát nào cũng chí mạng".
Ban đầu chỉ có thể tung ra một kiếm, giờ đây có thể tung ra mười tám kiếm, nhát nào cũng nhắm thẳng vào yếu huyệt!
Bóng kiếm và kiếm khí đan thành một tấm lưới.
Về lý mà nói, từng ấy nhát đủ để xiên đầu gã quan sai thành con nhím, nhưng cái thế giới này nó lại vô lý và phi khoa học như thế đấy –
Hắn vắt chéo hai tay trước mặt, dùng một đôi bao cổ tay bằng kim loại đen ngưng tụ thành để đỡ trọn mười tám nhát kiếm.
Không hề hấn gì!
À không, cũng không thể nói là không hề hấn gì.
Ít nhất thì cái trâm cài tóc của hắn đã bị nàng chém bay.
Thấy cảnh này, Thẩm Đường tức đến suýt chửi thề.
Cái thế giới này có thể bình thường lại được không?
Trâm Kiêu tam đẳng đã khó nhằn thế này, vậy Triệt Hầu hai mươi đẳng chẳng phải là tại chỗ phi thăng thành tiên luôn à?
Vẻ mặt gã quan sai cầm đầu càng thêm tập trung, đôi mày chau lại đầy nặng nề.
Đợi tốc độ của Thẩm Đường hơi chậm lại, hắn lập tức ra tay, vung quyền đánh ra một quyền ảnh màu đỏ. Thẩm Đường né tránh kịp thời, quyền ảnh nện xuống mặt đất tạo thành một hố sâu.
Cát bụi bay mù mịt che khuất tầm nhìn của nàng.
Đến khi nàng nhìn rõ lại, một thanh đại đao sáng loáng đã bổ thẳng xuống đầu.
Nàng đành phải đưa kiếm ra đỡ, dưới sức ép cực lớn, hai đầu gối hơi chùng xuống, trọng tâm hạ thấp, gắng gượng đỡ được một đao này.
Tiếng đao kiếm va vào nhau chói tai khiến người ta có ảo giác ù đi.
Gã quan sai cầm đầu gằn giọng:
– Ta đúng là đã coi thường ngươi!
Hắn hung hãn, từng bước ép sát.
Sau một hồi giao đấu, cả hai bên đều tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn vẫn không bắt được phạm nhân.
Hơi thở Thẩm Đường có chút rối loạn, trán bất giác đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Phải biết rằng sức mạnh của Trâm Kiêu tam đẳng gấp hai, ba lần Công Sĩ quèn. Mỗi một đao của gã quan sai cầm đầu đều dốc toàn lực, chỉ muốn bổ nàng ra làm đôi. Nàng nghi ngờ cánh tay mình đã sắp đến giới hạn báo hỏng rồi.
Vì quá đau, tâm trạng nàng cũng trở nên cực kỳ bất ổn.
– Hừ, phải là ta đánh giá cao ngươi mới đúng.
Không được thì là không được, cần gì phải ra vẻ ta đây nói câu "Ta đúng là đã coi thường ngươi"...
Chỉ được cái mồm!
– Nhưng mà, cũng đến đây là cùng –
Gã quan sai cầm đầu không bị lời khiêu khích của Thẩm Đường ảnh hưởng, thu lại vẻ mặt tức giận, vác đao nhanh chóng áp sát, nhưng lại dừng lại ở vị trí cách nàng một trượng, đôi mày rậm nhíu chặt.
Hắn hét lớn về phía khoảng không trống trải.
– Ai đó? Ra đây!
Thẩm Đường nghe vậy kinh hãi, sống lưng lạnh toát.
Gần đây còn có người?
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên tai nàng.
Chỉ nghe người nọ ung dung nói:
– Răng cứng nên rụng trước, lưỡi mềm nên còn sau. Nhu có thể khắc cương, yếu có thể thắng mạnh.
Gã quan sai cầm đầu nghe xong, sắc mặt tái mét.
Giọng nói vừa dứt, dưới chân Thẩm Đường hiện ra một đồ án văn tự đen trắng đan xen, từng con chữ bay lên, lần lượt nhập vào cơ thể nàng.
Trong phút chốc, nàng được hồi đầy máu!
Cánh tay không còn đau, hơi thở không còn rối loạn, sức lực đã tiêu hao đều quay trở lại.
Không, thậm chí còn hơn cả lúc đầu!
Nàng có dự cảm, nếu bây giờ xuất kiếm lần nữa, sẽ không phải là mười tám nhát, mà là ba mươi sáu nhát!
Rõ ràng là phe mình rồi!
Chẳng lẽ đây chính là phúc lợi tân thủ đến muộn của người xuyên không sao?
Nhìn khí tức của Thẩm Đường nhanh chóng hồi phục, gã quan sai cầm đầu tức đến muốn chửi thề.
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi.
– Cản trở công vụ, tội này đáng chết!
Người đàn ông kia cười khẩy:
– Vậy ngươi cứ giết thử cho tại hạ xem?
Gã quan sai cầm đầu vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Nhà họ Cung hành sự ngang ngược, ngươi kết giao với giặc họ Cung, không sợ rước họa vào thân sao?
– Nhà họ Cung vì sao bị xét nhà diệt tộc, ta còn rõ hơn ngươi. Ai là giặc, còn chưa biết được đâu.
Gã quan sai cầm đầu vừa nghe liền biết mình không còn cơ hội, nếu tiếp tục dây dưa, e là hắn sẽ phải đối mặt với Thẩm Đường và người đàn ông trong bóng tối liên thủ, đến lúc đó cái mạng nhỏ này cũng khó giữ! Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể vác đao, vừa đối mặt với Thẩm Đường vừa lùi lại, ước chừng lui được ba, năm trượng mới không cam lòng mà lên ngựa rời đi.
Gần như cùng lúc đó, đồ án văn tự dưới chân Thẩm Đường cũng tan biến.
Theo đó, Thẩm Đường vừa mới như được tiêm máu gà lại trở về trạng thái ban đầu.
Thẩm Đường: "..."
Cái buff dùng thử này hết hạn nhanh thế?
Nguy cơ đã được giải trừ, nàng ngồi phịch xuống đất điều chỉnh hơi thở, không thể tin nổi mà nhìn đôi tay mình – nàng lại có thể sống sót dưới màn mở đầu địa ngục, nhận được gói bảo hộ tân thủ, còn nhặt về được một cái mạng nhỏ...
Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!
Nàng tiện tay lau đi mồ hôi nóng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử thanh niên thân hình mảnh khảnh, sắc môi hơi tái từ sau gốc cây bước ra.
Nàng vội vàng đứng dậy, hướng về người đó cảm tạ:
– Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh.
Người thanh niên nhìn Thẩm Đường, nheo mắt đánh giá một lát rồi lạnh nhạt nói:
– Miễn lời cảm tạ đi. Nếu không phải gã kia phát hiện ra tung tích của ta rồi la toáng lên, thì chỉ riêng việc ngươi là nam nhân nhà họ Cung, ta đã không muốn cứu, thậm chí còn muốn giết ngươi rồi.
Thẩm Đường: "..."
Nụ cười trên môi nàng dần đông cứng.
Vừa thoát hang hùm, lại gặp hang sói?