Thẩm Đường không biết đã là lần thứ bao nhiêu muốn nhảy dựng lên phẫu thuật mở hộp sọ cho Kỳ Thiện, nhưng nghĩ đến chút tình hữu nghị mong manh còn sót lại giữa hai người, nàng lại cố sống cố chết nén lại. Nàng nén giận nói:
– Hừ, tại sao lại thẹn quá hóa giận? Ta vẽ đẹp như thế cơ mà...
Kỳ Thiện: "..."
Giờ thì hắn thật sự có thể khẳng định, gu thẩm mỹ của Thẩm tiểu lang quân đúng là khác người thường.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt không ai chịu lùi bước, cuối cùng vẫn là Kỳ Thiện phải đau đầu xoa thái dương, tránh đi đôi mắt ngập tràn tự tin và lý lẽ của Thẩm Đường. Hắn đã từng gặp người tự tin, nhưng chưa bao giờ thấy ai như vị này.
Biết rõ tranh cãi thế này cũng chẳng đi đến đâu, Kỳ Thiện đành chọn cách đi đường vòng. Hắn chỉ tay vào tác phẩm lớn của Thẩm Đường trên bàn, giọng trầm xuống, hỏi một câu chí mạng:
– Ngươi vẽ đẹp đến mấy, mà vị tiểu quan kia không biết thưởng thức, thì ngươi có lấy được tiền công không?
Câu nói này khiến Thẩm Đường bừng tỉnh: "..."
Đúng thế,"khách hàng" mà không hài lòng thì còn làm ăn gì nữa.
Nàng nhìn Kỳ Thiện bằng ánh mắt như thể đang hoài nghi nhân sinh, hỏi lại:
– Sao ngài biết vị tiểu quan kia cũng có gu thẩm mỹ giống ngài... không biết thưởng thức?
Thẩm Đường nuốt bốn chữ "gu thẩm mỹ dị dạng" vào bụng.
Nàng không phải sợ Kỳ Thiện, không dám châm chọc hắn, mà thu lại lời đánh giá hoàn toàn là vì nể mặt "khách hàng" (và tiền công).
Kỳ Thiện hít sâu một hơi, cười như không cười mà châm chọc:
– Mắt nhìn của người đời phần lớn đều giống nhau.
Đôi mắt trên mặt Thẩm tiểu lang quân đúng là hàng dị đoan.
Ai ngờ Thẩm Đường vẫn xem nhẹ "ẩn ý" trong lời Kỳ Thiện, gật gù ra vẻ suy tư, vẻ mặt mang theo vài phần tiếc nuối, thở dài một hơi:
– Khúc cao hòa ít, đây có lẽ chính là "tri âm khó tìm".
Nói xong còn ra vẻ chân thành mà lắc lắc đầu.
Kỳ Thiện trong lòng gần như cạn lời: "..."
Thẩm Đường có chút đau đầu nhìn hai bức tranh trên bàn, day trán:
– Nói như vậy... bên khách hàng, không, bên tiểu quan kia phải giải thích thế nào? Tranh kiểu của ngài ta vẽ không được.
Kỳ Thiện hỏi:
– Ngươi đã ký hợp đồng với chưởng quỹ chưa?
Nếu chưa ký, cứ trực tiếp bỏ của chạy lấy người là được, nhiều nhất là danh tiếng bị ảnh hưởng một chút, sau này khó nhận việc tương tự. Nhưng Thẩm tiểu lang quân lại không dựa vào việc sao chép vẽ tranh để sống qua ngày, mất thì cứ mất thôi.
Ai ngờ Thẩm Đường lại nói:
– Hợp đồng ký rồi.
Tiền đặt cọc nàng cũng đã cầm.
Thẩm Đường lấy túi tiền của mình ra, lạch cạch đổ ra hơn hai mươi mảnh bạc vụn. Kỳ Thiện nhìn nàng bằng ánh mắt càng thêm phức tạp – ai cho nàng dũng khí với cái tay nghề này mà dám nhận việc, còn cầm cả tiền đặt cọc? Lần này rắc rối to rồi, xem Thẩm tiểu lang quân giải quyết hậu quả thế nào đây.
– Giờ phải làm sao đây?
Tuy Thẩm Đường vẫn cho rằng tay nghề của mình rất cao – dù sao đó cũng là nghề kiếm cơm trước đây của nàng, đâu phải Kỳ Thiện dăm ba câu là có thể đả kích được – nhưng có một điểm nàng cũng lo lắng: nàng tự cho là mình vẽ đẹp, nhưng khách hàng không chịu trả tiền thì cũng vô dụng.
Nàng chần chừ nói:
– Hay là cứ thử đưa cho vị tiểu quan kia xem? Biết đâu hắn chính là "tri âm" hiếm có ngoài đời, có thể phát hiện ra cái đẹp!
Kỳ Thiện: "..."
Tri âm ngoài đời ư???
Ha hả, nằm mơ cho nhanh.
– Thật sự không được...
Thẩm Đường đang định nói "Thật sự không được thì cứ thử một lần, nếu có người đến đánh, cuối cùng ai đánh ai còn chưa biết", Kỳ Thiện đã đồng thời mở miệng:
– Thật sự không được thì ta vẽ giúp ngươi cho xong việc. Chúng ta ở Hiếu Thành vẫn nên kín đáo một chút, có thể không gây chuyện thì đừng gây chuyện.
– ... Cũng đúng, tiền này ngươi kiếm hay ta kiếm cũng như nhau. Nhưng mà, lát nữa vẫn phải nói với chưởng quỹ một tiếng là đã đổi họa sĩ, không thể chiếm hời của ngài được. – Thẩm Đường không phản đối chuyện này, sảng khoái đồng ý. – Ta kể cho ngài nghe về tướng mạo thần thái của vị tiểu quan kia.
Kỳ Thiện: "..."
Trời mới biết hắn đã bao nhiêu năm không làm việc này, phải biết cho dù là lúc khốn khó nhất cũng chẳng làm mấy lần.
Kỳ Thiện trong lòng chửi thầm, nhưng tai lại cẩn thận lắng nghe lời miêu tả của Thẩm Đường, không bỏ sót một chi tiết nào, đồng thời xây dựng bố cục trong đầu.
Cảm ơn trời đất, tay nghề vẽ của Thẩm tiểu lang quân tuy tệ không nỡ nhìn, nhưng khả năng diễn đạt bằng lời nói không hề yếu, mạch lạc rõ ràng, quan sát tinh tế tỉ mỉ.
Chỉ nghe nàng miêu tả, hắn đã có thể hình dung ra dáng vẻ, thần thái, đặc điểm, tính cách của vị tiểu quan kia, trong lòng cũng đã có tính toán.
Chỉ là—
Kỳ Thiện nhạy bén bắt được một vài chi tiết.
– Ngươi nói vị tiểu quan kia ban đầu không hài lòng với ngươi?
Thẩm Đường sửa lại lời hắn, nghiêm túc nói:
– Ban đầu đúng là không hài lòng, nhưng đó chẳng phải là do vẻ ngoài của ta quá dễ gây hiểu lầm sao? Người ta chắc là cảm thấy ta tuổi còn nhỏ, tay nghề không bằng những họa sĩ lớn tuổi khác, nhưng sau đó chẳng phải đã phát hiện ra sự bất phàm của ta, rồi giao việc cho ta sao?
Kỳ Thiện:
– Hắn phát hiện ra ngươi có Văn Tâm.
Việc hắn phát hiện ngươi có Văn Tâm nên mới thấy ngươi "bất phàm", và việc hắn xác nhận ngươi có tay nghề nên mới thấy ngươi "bất phàm" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, Thẩm tiểu lang quân có thứ gọi là "tay nghề" sao?
Thẩm Đường vẫy vẫy tay:
– Như nhau cả thôi, như nhau cả thôi.
Kỳ Thiện hỏi:
– Một tiểu quan, sao lại có thể vừa gặp đã nhận ra ấn tín của ngươi là ấn tín Văn Tâm? Điểm này có gì đó không ổn.
Thẩm Đường lại không có gì nghi ngờ:
– Chuyện này thì có gì lạ? Hắn ở Nguyệt Hoa Lâu dù sao cũng là một nhân vật có tiếng, ứng cử viên cho vị trí đứng đầu tương lai, tiếp xúc với đủ loại người, trong đó có vị khách nào có Văn Tâm thì hiếm lạ lắm sao? Ngài sẽ không định nói vị tiểu quan kia cũng có Văn Tâm, nên mới nhận ra ta chứ?
Ở thế giới này một thời gian, nàng cũng biết dù là Văn Tâm phẩm cấp thấp nhất cũng đã hơn hẳn người thường. Chỉ cần không bị phế hoặc gặp phải tai nạn lớn nào khác, trong tình huống bình thường rất khó lưu lạc đến hoàn cảnh này. Vị tiểu quan kia, trông cũng không giống loại người đó.
Kỳ Thiện nhất thời không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, lại hỏi:
– Ngươi nói điều kiện của hắn là dùng giấy bút mực mà hắn cung cấp?
Thẩm Đường nói:
– Đúng vậy.