Nếu lúc này có thể nghe được tiếng lòng của Thẩm Đường, thì đó hẳn chỉ là một chuỗi gào thét điên cuồng.
*Sao không cho bà đây xuyên không mà giữ lại ký ức gốc hả!*
*Lật bàn!*
*Không cho mình ký ức của nguyên chủ thì thôi đi, đằng này còn hết lần này đến lần khác đụng phải người quen của cô ấy. Trước thì có Điền Thủ Nghĩa hiểu lầm mình là "cháu rể", giờ lại đến Cung Sính phán một câu "thê huynh" xanh rờn. Nếu là người khác, có lẽ đã bị hai người này dắt mũi xoay như chong chóng rồi. *
Thẩm Đường siết chặt nắm tay, nghiến chặt quai hàm, vẻ mặt sầm lại như có thể vắt ra nước. Nhìn từ bên ngoài, đây là biểu hiện của ngọn lửa giận đang chực chờ phun trào, và ngọn lửa ấy hoàn toàn nhắm vào một mình Cung Vân Trì. Vị tiểu quan thấy thế liền nghiêng người bước lên.
Hắn dùng thân mình che chắn giữa Thẩm Đường và Cung Sính.
Nghiêng đầu hỏi:
– Vân Trì huynh, vị này chính là thê huynh của huynh sao?
Hắn biết Cung Sính gặp nạn ngay trong ngày đại hôn, cả tộc bị sung quân lưu đày, còn hắn thì bị đưa vào Giáo phường, trong đó dĩ nhiên cũng bao gồm cả vị tân nương còn chưa kịp làm lễ tam bái. Nghe nói vị tân nương xuất thân từ nhà họ Thẩm còn xui xẻo hơn, bị Trịnh Kiều hạ lệnh diệt tam tộc, cả nhà hơn trăm người đầu rơi máu chảy.
Cung Sính đáp:
– Hẳn là vậy.
Giọng Thẩm Đường đột nhiên vút cao.
– Cung Vân Trì, cái gì gọi là "hẳn là vậy"?
Nàng thật sự sắp bị vị đại huynh đệ này làm cho tức cười, cô dâu mình sắp cưới về nhà, trong nhà có mấy người mà cũng không biết rõ sao?
Cho dù là ép duyên, cũng quá hời hợt rồi!
Thẩm Đường vốn không có ý chất vấn, nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý, lời nói lọt vào tai Cung Sính lại hoàn toàn mang một ý nghĩa khác.
Cung Sính cho rằng từng chữ trong câu nói của Thẩm Đường đều mang ý mỉa mai, chỉ thiếu nước hỏi thẳng vào mặt hắn: *Nhà họ Thẩm gặp đại nạn bị diệt tam tộc, còn nhà họ Cung chỉ bị sung quân, vậy mà bây giờ mối quan hệ giữa hai nhà trong miệng hắn lại chỉ là "hẳn là vậy", định không nhận người thân này sao?*
Thế là, Cung Sính xấu hổ vô cùng. Thân hình đang cố đứng vững bỗng loạng choạng, suýt nữa thì ngã quỵ. Người thanh niên và vị tiểu quan tay mắt lanh lẹ, người trái kẻ phải vội đưa tay đỡ lấy. Cử động mạnh vẫn làm rách miệng vết thương, máu tươi thấm ướt lớp vải băng.
Vị tiểu quan vội vàng khuyên nhủ:
– Vân Trì huynh, huynh bình tĩnh lại!
Người thanh niên nói:
– Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cho dù là thánh y Hoa Đà tới cũng không cứu nổi mạng của ngươi đâu, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Không có kịch bản, không có ký ức, Thẩm Đường: "..."
Cái cốt truyện quái quỷ này không đi theo kịch bản, lúc này nàng chỉ có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất, đoán mò và tùy cơ ứng biến.
Gã sai vặt lanh lợi đã sớm đưa chưởng quỹ ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp xong, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Có chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra.
Nàng hừ lạnh, chắp tay sau lưng:
– Cung Sính, nể tình ngươi đang bị thương, ta cũng không so đo với ngươi mấy chuyện vặt vãnh đó...
Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng lập tức nhập vai.
Cung Sính trước mắt là người hiểu rõ nhất về thân phận của nguyên chủ. Với tư cách là người đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát, thông tin hắn biết chắc chắn sẽ chi tiết và đáng tin cậy hơn những mảnh tin tức chắp vá từ Kỳ Thiện. Thẩm Đường chuẩn bị lừa hắn một phen, ít nhất cũng phải làm rõ thân thể này rốt cuộc là ai, thân phận thế nào.
Có lẽ có thể moi được chút bí mật từ miệng Cung Sính.
– Đa tạ thê huynh.
Cung Sính nghe được lời này của Thẩm Đường, sắc mặt trắng bệch thoáng hồng hào trở lại, hắn cố gắng ngồi xuống chiếu, chắp tay về phía Thẩm Đường.
Thẩm Đường không thèm để ý, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ:
– Ngươi đã gọi ta một tiếng "thê huynh", vậy ta hỏi ngươi, nàng đâu rồi?
Chữ "nàng" này là ai, tự khắc sẽ hiểu.
Nghe thấy hai chữ "thê huynh", Thẩm Đường thấy nhức cả răng.
Sắc mặt vừa ấm lại của Cung Sính lại một lần nữa trắng bệch như tuyết.
Hắn đang định mở miệng, vị tiểu quan bên cạnh đã nói:
– Ta và Cố tiên sinh cứu được Vân Trì huynh, cũng đã theo lời huynh ấy nhờ vả, lập tức phái người đến Giáo phường tìm kiếm đệ muội, chỉ là, chỉ là đến muộn một bước, trong nhóm nữ quyến đó không có đệ muội. Nghe nói...
– Người đó đã chết trên đường sung quân rồi. – Người thanh niên nói nốt phần còn lại thay cho tiểu quan, rồi bổ sung một câu: – Hơn một tháng trời mang gông đi bộ, đối với một nam nhân trai tráng còn là cửu tử nhất sinh, huống chi là một thiếu nữ chưa đến tuổi cài trâm...
Trên đường sung quân, nguy hiểm không chỉ là mang gông đi bộ, thiếu đồ ăn thức uống, thú dữ sâu độc, mà còn có đám quan sai áp giải.
Tỷ lệ sống sót của nữ phạm nhân thấp hơn nam phạm nhân rất nhiều.
Bỏ mạng giữa đường là chuyện đã được dự liệu.
– Nói như vậy, là ta vô cớ gây sự sao?
Thẩm Đường lợi dụng khoảnh khắc chuyển biến cảm xúc, cố ý khoanh tay quay lưng lại với ba người, để tránh vẻ mặt diễn không tới bị phát hiện sơ hở. Chỉ có bóng lưng nàng, đôi vai khẽ run lên, mấy lần hít sâu làm xương bả vai nhấp nhô mới có thể nhìn ra được sự biến đổi trong cảm xúc của nàng.
*Diễn kịch quả nhiên cần một niềm tin mãnh liệt!*
Vị tiểu quan không nhịn được mà xen vào:
– Nhà họ Thẩm là bị Trịnh Kiều hạ lệnh diệt tam tộc, chuyện này thì liên quan gì đến Vân Trì huynh?
Chỉ thiếu nước nói thẳng Thẩm Đường "đúng là vô cớ gây sự".
Mấy câu Thẩm Đường nói với Cung Vân Trì, câu nào câu nấy đều như dao găm, hắn là người ngoài nghe còn thấy chói tai, chỉ có người thanh niên kia là không lên tiếng.
Thẩm Đường hừ lạnh hỏi lại:
– Ngươi là người trong cuộc à?
Vị tiểu quan bị hỏi cho cứng họng.
Cung Sính cũng thấp giọng ngăn hắn lại, xấu hổ nói:
– Ông Chi, chuyện này tuy không liên quan đến ta, nhưng lại có liên quan đến nhà họ Cung...
Thẩm Đường nhắm mắt lại, cố gắng để trống đầu óc, ép mình không suy nghĩ, không phân tích.
Có một gã biết đọc suy nghĩ thật sự quá phiền phức.
Vị tiểu quan tên Ông Chi đúng như ý Thẩm Đường, truy hỏi:
– Thật sự có sao?
Cung Sính:
– Phải, nếu không thì đại hôn sao lại vội vã như vậy?
Bí ẩn trong lòng Thẩm Đường dần dần sáng tỏ qua mấy câu đối thoại này, nàng đánh cược một phen, bịa chuyện nói:
– Nếu không liên quan, ngươi đã thấy nhà sĩ tộc nào gả con gái chưa đến tuổi cài trâm bao giờ chưa? Tuổi còn nhỏ như vậy, gả đi để làm gì? Làm con dâu nuôi từ bé à?
Ông Chi bị nghẹn họng không nói nên lời.
Vấn đề này đúng là...
Tuổi của cô dâu thật sự quá nhỏ.
Hắn dùng ánh mắt dò hỏi Cung Sính, người sau đành phải thấp giọng giải thích:
– Năm đó Trịnh Kiều muốn về nước, cha ta ngoài mặt thì ủng hộ hắn, khiến hắn lơ là cảnh giác, nhưng ngầm lại liên lạc với một nhóm người có chí lớn, trong đó có nhạc phụ Thẩm công. Thẩm công và cha ta hợp mưu, cha ta ở tiền triều, còn Thẩm công thì vận dụng những tai mắt đã cài cắm trong dịch đình, liên thủ với Chử Cơ đang được sủng ái lúc bấy giờ, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp ám sát Trịnh Kiều. Ai ngờ vẫn thất bại trong gang tấc, không chỉ Chử Cơ và con trai mệnh vong, mà tin tức còn bị tiết lộ ra ngoài...
Chử Cơ mang thai năm tháng bị hãm hại, sảy thai mà chết, cố quốc của nàng cũng bị quốc chủ nước Tân nổi giận xuất binh tiêu diệt. Còn những nha hoàn, tôi tớ, tùy tùng và gia khách đi cùng Chử Cơ đến nước Tân, tổng cộng hơn hai trăm người, đều bị biếm thành nô lệ mặc người mua bán.
Trịnh Kiều là kẻ có thù tất báo, Chử Cơ đã có kết cục như vậy, sao lại có thể bỏ qua cho nhà họ Thẩm đã tham gia sâu vào chuyện này?
Người thanh niên lòng có nghi ngờ:
– Nói như vậy, nhà họ Thẩm chỉ là người hỗ trợ chứ không phải chủ mưu, tại sao lại rơi vào kết cục diệt tam tộc?
Rốt cuộc, chủ mưu là nhà họ Cung chứ không phải nhà họ Thẩm.
Cung Sính lắc đầu:
– Chuyện này thì ta không rõ lắm.
Nếu không phải cha hắn năm lần bảy lượt khuyên bảo, nhạc phụ Thẩm công trước nay luôn kín đáo trung dung cũng sẽ không ra mặt, càng sẽ không chọc phải Trịnh Kiều, rước lấy họa diệt tộc. Khi biết Trịnh Kiều dẫn binh đánh trở về, cha ta biết không ổn, liền bàn bạc với Thẩm công, thu xếp cho trưởng nữ nhà họ Thẩm gả vào nhà ta. Cha ta giấu rất kỹ, vẫn chưa bị lộ, ngoài mặt vẫn là "ân nhân" của Trịnh Kiều.
Nếu Trịnh Kiều trả thù nhà họ Thẩm, ít nhất cũng có thể giữ lại được một dòng máu.
Ai ngờ—
Trịnh Kiều căn bản không làm theo lẽ thường.