Chương 49: Văn Tâm treo đầu dê bán thịt chó (Phần đầu)
Lui Ra, Để Trẫm Đến!
Du Bạo Hương Cô25-10-2025 20:17:57
Chờ... ba lạng bạc của mình ư?
Đầu óc Thẩm Đường vốn đã nhanh nhạy, lại thêm tật hay suy diễn, nên trong thoáng chốc đã nảy ra vô số phỏng đoán.
Lẽ nào mình chính là "nữ chính" trong truyền thuyết?
Dù sao đây cũng là một thế giới mà khoa học đã bị vứt xó, những chuyện huyền ảo mới là chân lý. Nhưng nghĩ lại màn mở đầu xui xẻo như địa ngục của mình, đến phúc lợi cơ bản nhất của người xuyên không cũng không có, nàng không khỏi tự giễu rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.
Nữ chính cái nỗi gì...
Rõ ràng là một con quỷ xui xẻo.
– Trong này có ẩn tình gì sao? – Thẩm Đường cố gắng để giọng mình nghe không quá tự luyến, nhưng khóe miệng lại không nén được mà nhếch lên, hỏi Chử Diệu: – Người đưa ba lạng bạc đó bắt buộc phải là ta, hay là ai cũng được, miễn là đúng ba lạng bạc?
Câu trả lời của Chử Diệu lại nằm ngoài dự đoán của nàng.
Ông nói:
– Không biết.
Chử Diệu không đi theo lối mòn, trán Thẩm Đường lại hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng, giọng nàng bất giác cao lên:
– Không biết?
– Chuyện này nói ra dài dòng lắm... Ta cũng không chắc chắn.
Thẩm Đường:
– ... Ta có thời gian nghe ông kể từ từ.
Lại cùng một ruộc với Kỳ Thiện, cứ mở miệng là "chuyện này nói ra dài dòng lắm" để kết thúc chủ đề, bỏ lại một mình nàng tò mò đến cào gan cào ruột.
– Ngũ Lang thật sự tò mò à?
Thẩm Đường thành thật thừa nhận:
– Rất tò mò!
– Vậy thì chuyện này phải kể từ năm ta vỡ lòng...
Chử Diệu ra vẻ kể chuyện xưa, chuẩn bị từ từ thuật lại, nhưng Thẩm Đường nào phải người sẽ ngoan ngoãn ngồi nghe. Ông mới mở đầu, nàng đã hỏi ngay:
– Năm vỡ lòng? Đã xảy ra chuyện gì?
Tuy Chử Diệu không thích câu giờ như Kỳ Thiện, nhưng mốc thời gian của câu chuyện cũng lùi về quá xa, thảo nào lại nói là dài dòng.
– Năm đó không xảy ra chuyện gì cả.
Thẩm Đường: "..."
Sự im lặng phía sau khiến Chử Diệu không nhịn được mà bật cười, ông không cần quay đầu lại cũng có thể mường tượng ra vẻ mặt cạn lời của thiếu niên đang ngồi trên lưng la.
Chử Diệu nhẹ nhàng nói:
– Ta chỉ là vào năm vỡ lòng biết chữ đã cảm ứng được khí của trời đất, cũng trong năm đó ngưng tụ được Văn Tâm.
Thẩm Đường lại hỏi:
– Văn Tâm mấy phẩm ạ?
Chử Diệu trả lời:
– Nhị phẩm thượng trung.
Thẩm Đường nghe vậy mà líu cả lưỡi:
– Cao đến thế ư?
Kỳ Thiện vênh váo ra vẻ ta đây mà cũng chỉ là lục phẩm trung hạ.
Văn Tâm nhị phẩm thượng trung chỉ đứng sau nhất phẩm thượng thượng! Mà nhất phẩm thượng thượng lại được gọi là phẩm thánh nhân, vốn là một cấp bậc hư ảo, chỉ có chư hầu sở hữu quốc tỉ mới có thể đạt được. Vì vậy, nhị phẩm thượng trung đã là phẩm cấp cao nhất mà người thường có thể chạm tới.
Sở hữu Văn Tâm nhị phẩm thượng trung, chẳng khác nào cầm trong tay con át chủ bài, vậy mà Chử Diệu lại sa sút đến tình cảnh này?
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giọng Chử Diệu có phần ảm đạm:
– Cao sao? Đúng là rất cao... Nhưng nếu có thể lựa chọn, ta ngược lại hy vọng nó thấp hơn một chút, tứ phẩm, ngũ phẩm hay thậm chí là cửu phẩm hạ hạ cũng được. Sở hữu Văn Tâm này đối với ta mà nói là họa chứ không phải phúc.
Thẩm Đường khó hiểu nói:
– Đây không phải là biểu tượng của thiên phú hơn người sao?
Sao lại có người mong thiên phú của mình kém đi một chút chứ?
Chử Diệu cười khổ một tiếng:
– Ngũ Lang, vị tiên sinh dạy học cho con không nói rằng phẩm cấp Văn Tâm của văn sĩ không thể đại diện cho tất cả sao?
Thẩm Đường:
– Nguyên Lương có nói qua, nhưng ta cứ tưởng đó chỉ là quan điểm cá nhân của ngài ấy, không thể đại diện cho quan niệm của số đông...
Không ngờ Chử Diệu và Kỳ Thiện lại có cùng suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây là nhận thức chung của các cao thủ?
– Số đông là gì? Một loại ngôn linh lạ à?
Điểm chú ý của Chử Diệu cũng có phần kỳ lạ giống Thẩm Đường, dựa vào ngữ cảnh, ông biết "số đông" có nghĩa tương tự như "chúng sinh vạn vật","phàm phu tục tử", nhưng quả thật chưa từng nghe qua từ này, nên mới tò mò.
Thẩm Đường giật mình, cứng họng:
– Ta cũng không biết... Chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nhưng đây không phải là điểm chính.
Đúng là không phải điểm chính.
Chử Diệu cũng không để tâm đến chi tiết này, ông càng để ý đến "Nguyên Lương" trong miệng Thẩm Đường, liền hỏi:
– Vị "Nguyên Lương" đó chính là thanh niên văn sĩ ta từng gặp một lần trên phố lúc trước?
Thẩm Đường:
– Vâng, chính là ngài ấy.
Chử Diệu có phần tán thưởng:
– Vậy thì đúng là một người thầy tốt. Thế, ngài ấy có nói cho con về nội dung thiên phú của Văn Tâm không?
Thiên phú của Văn Tâm?
Đây lại là cái quái gì nữa?
(╯‵□′)╯(┻━┻
Sao lại có nhiều thứ lằng nhằng thế này!
Thẩm Đường tuy ngơ ngác, nhưng vẫn nói:
– Văn Tâm... thiên phú? Cái này ta thật sự không biết, Nguyên Lương cũng chưa từng nhắc tới. Ngài ấy chỉ nói với ta về Đạo của chư hầu... Nói ra cũng không sợ tiên sinh chê cười, ta tuy có Văn Tâm, nhưng hiểu biết về nó thật sự không nhiều. Thỉnh thoảng có vấn đề hỏi Nguyên Lương, ngài ấy toàn trả lời cho qua, không phải nói sau này sẽ giảng, thì cũng là "ngươi không cần biết"...
Nàng nghiêm túc nghi ngờ hắn chỉ lười biếng không muốn trả lời.
– Nguyên Lương huynh có lẽ là vì tốt cho Ngũ Lang, có những thứ biết càng nhiều, càng bất lợi cho sự trưởng thành sau này của con...
Thẩm Đường tò mò:
– Còn có cách nói này sao?
Chử Diệu nói:
– Ừm.
Thẩm Đường tim gan cồn cào:
– ... !!!
Vậy nàng có nên tiếp tục nghe chuyện hay không đây?
Chử Diệu giúp nàng đưa ra quyết định, giọng điệu so với lúc trước đã thoải mái hơn rất nhiều:
– Thiên phú của Văn Tâm cụ thể chia làm hai loại, một là Đạo của chư hầu, một là đạo của văn sĩ. Chỉ nghe tên thôi cũng biết hai loại thiên phú này đại diện cho thân phận gì. Đạo của chư hầu, ta nghĩ vị tiên sinh kia của con đã giảng rồi, ta cũng không nói nhiều. Ta muốn nói đến đạo của văn sĩ, đó là năng lực đặc biệt mà một số ít mưu sĩ có Văn Tâm sở hữu, không cần bất kỳ ngôn linh nào cũng có thể kích hoạt.
Thẩm Đường yên lặng ghi nhớ:
– Tiên sinh cũng có sao?
Chử Diệu im lặng một lát:
– Đã từng có, chỉ là còn chưa kịp trưởng thành, Văn Tâm của ta đã bị "treo đầu dê bán thịt chó".
Thẩm Đường kinh ngạc:
– Treo đầu dê bán thịt chó?
Chỉ hiểu theo nghĩa đen, đây không phải là...
Chử Diệu cười khổ lắc đầu, nói ra một câu kinh người:
– Đúng vậy, vị tiên sinh kia của con không nói cho con biết, Văn Tâm có thể bị đánh cắp sao?
Thẩm Đường:
– ... !!!
Kỳ Thiện thật sự chưa từng nói.
– Văn Tâm nhị phẩm thượng trung năm đó của ta chính là bị đổi đi như vậy. Ở cái tuổi khí phách hăng hái nhất, chỉ trong một đêm đã ngã xuống vũng lầy, không còn cơ hội xoay mình. – Chử Diệu nhàn nhạt kể lại câu chuyện như không liên quan đến mình, rồi lại nói: – Vị tiên sinh kia của con không nhắc đến "đạo của văn sĩ", có lẽ cũng có nỗi khổ và suy tính riêng. Bởi vì "đạo của văn sĩ" không chỉ là một loại năng lực đặc thù, mà còn là sự tự vấn nội tâm của chính họ, liên quan đến việc bản thân họ là người thế nào, tìm kiếm đạo lý gì. Ta nghĩ, cho dù là thánh nhân, cũng không muốn phơi bày những điều riêng tư nhất của mình cho thiên hạ soi xét đâu?
Không phải người sở hữu Văn Tâm nào cũng sẽ có đạo của văn sĩ, nhưng người có đạo của văn sĩ, chín phần mười đều sẽ lựa chọn giấu kín.
Cảm giác đó giống như bị lột sạch quần áo, trần trụi bị ném ra giữa đám đông...
Thần sắc Thẩm Đường thoáng hoảng hốt.
Nàng không ngờ Văn Tâm còn có thể chơi như vậy.
Văn Tâm của mình phẩm cấp không cao, vừa hay lại có thiên phú có thể đánh cắp Văn Tâm của người khác, liền đi trộm của người ta... Khó trách Chử lão tiên sinh nói Văn Tâm nhị phẩm thượng trung của ông đối với ông là họa chứ không phải phúc, đây chẳng phải chính là "trẻ con cầm vàng đi giữa chợ" sao?