Chương 51: Đương lư bán rượu (Phần đầu)

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:58

Lời này của Thẩm Đường khiến bước chân Chử Diệu khựng lại, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nét khổ sở trên mặt cũng hóa thành sự thong dong: – Người sống trên đời, phải tin vào một điều gì đó thì mới có thể bước tiếp, hoặc là tự an ủi mình rằng, đây chỉ là "quân tử giấu tài chờ thời". Nếu không, sống sót thật quá khó khăn. Cứ thế ngày này qua ngày khác chịu đựng, bào mòn hết cả tâm huyết của ông. Từ một năm trước khi đội mũ trưởng thành bị đổi Văn Tâm, có được giấc mơ kia, đến sau này mấy phen lưu lạc, cho đến nay đã mười lăm năm ròng. Thẩm Đường thở dài: – Nhưng như vậy khổ quá. Rõ ràng có thể không cần phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thay vì bám víu vào một "lời tiên tri" không có gì đảm bảo, chi bằng chọn con đường dễ đi hơn. Chử Diệu lắc đầu không nói. Đối mặt với hiện thực, ông thật sự chưa từng dao động sao? Đương nhiên là không thể nào. Ông cũng chỉ là một phàm phu tục tử, đối mặt với gian truân không thấy hồi kết cũng sẽ dao động, thậm chí không chỉ một lần. Chỉ là mỗi khi manh nha ý định dao động, ông lại tự tay bóp chết nó. Thứ nhất, tính cách không cho phép ông bỏ cuộc giữa chừng, thứ hai, giấc mơ kia là lần duy nhất trong đời ông sử dụng "đạo của văn sĩ", không nhìn xem kết quả và thiên mệnh của mình ra sao, làm sao có thể cam lòng? Biết được thiên mệnh, lại giải được bệnh nan y... Nếu lời tiên tri trong đơn thuốc kia trở thành sự thật, điều đó có nghĩa là cuộc đời ông sẽ thật sự xoay chuyển, bĩ cực thái lai, chứ không phải cả đời mang thân phận tiện dân, lăn lộn bò trườn dưới đáy vũng lầy của xã hội. Chỉ có điều ông không ngờ tới chính là— Chử Diệu hơi nghiêng đầu, âm thầm liếc trộm Thẩm Đường. Vị Ngũ Lang này và thiên mệnh trong tưởng tượng của ông khác nhau một trời một vực. Ông cho rằng thiên mệnh, hoặc là một bá chủ kiêu hùng, hoặc là một thủ lĩnh nghĩa quân nơi thảo dã, hoặc là một du hiệp nghĩa sĩ... Người đó hẳn phải có tính cách trời sinh phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, không coi trọng xuất thân, không nghe lời phiến diện, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng văn sĩ không có Văn Tâm thì chẳng đáng một đồng, càng không ngại để một người xuất thân "tiện dân" như ông được thi thố tài năng. Nào ngờ hiện thực và lý tưởng luôn có khoảng cách. Vị thiên mệnh đang cưỡi trên lưng con la trắng này, trông thế nào cũng chỉ là một thiếu niên mười một, mười hai tuổi, chưa rành thế sự. Khí chất này, nhìn qua đã thấy không hợp với kế hoạch mà ông đã suy tính vô số lần trong bao năm qua. Trông quả thật có chút hoạt bát, ngây thơ và đơn thuần. Thẩm Đường không có năng lực nhìn thấu lòng người, tự nhiên cũng không biết chỉ trong nháy mắt mà Chử Diệu đã suy nghĩ những gì, nàng vẫn còn đang lẩm bẩm: – Nhân sâm, đại hoàng, phụ tử, địa hoàng... Đây đều là những vị thuốc quý, có phải đang ám chỉ Tứ Bảo quận không? Thật trùng hợp, Hiếu Thành chính là quận phủ của Tứ Bảo quận. Chử Diệu nhàn nhạt nói: – Ừm. Thẩm Đường tỏ ra đã hiểu. – Vậy thì ta hiểu cách giải mã đơn thuốc này rồi. "Nguyệt hoa ba lượng" thì dễ hiểu nhất. Bề ngoài nghe như một vị thuốc dẫn kỳ quái nào đó – bởi vì theo thói quen của các đơn thuốc thông thường, cái gọi là "nguyệt hoa" hẳn là sương sớm trên lá cây hoặc cánh hoa, đã hấp thụ đủ tinh hoa của thái âm. Thu thập ba lạng, dùng làm thuốc dẫn để sắc thuốc. Nhưng cũng có thể giải thích theo một góc độ khác. Nguyệt hoa có thể ám chỉ Nguyệt Hoa Lâu, ba lượng có lẽ có cách giải thích khác, chỉ là Chử Diệu cho rằng ba lượng chính là "ba lạng bạc chuộc thân", bởi vậy mới có câu nói kia. Nhưng nàng vẫn còn một chút khó hiểu. – Thiên mệnh là gì? Bệnh nan y lại là gì? Chỉ đoán theo mặt chữ, ta tạm thời cho rằng mình chính là "thiên mệnh", nhưng ta cũng không biết y thuật, làm sao giải được bệnh nan y? Chẳng lẽ còn có cơ duyên nào khác? Chử Diệu rũ mắt, giọng thanh đạm: – Không biết. – Thật sự không biết? Chử Diệu thần sắc như thường: – Không biết. Thẩm Đường cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng lại thầm nghĩ: "Chử lão tiên sinh không nơi nương tựa cũng thật đáng thương, nếu hai người sống chung hòa hợp, nể tình 'nửa người thầy' trong tương lai, mình sẽ phụng dưỡng ông lúc tuổi già, dù sao mình cũng còn trẻ khỏe, không đến nỗi nuôi không nổi một ông lão". Nghĩ như vậy, nàng quả thực sắp bị chính mình làm cho cảm động, không trao cho nàng một tấm giấy khen "Thanh niên năm tốt" thì thật không thể chấp nhận được. – Tiên sinh à... Một đường không nói gì, nhưng Thẩm Đường lại mắc chứng hiếu động nhẹ. Không phải động tay động chân, mà là hoạt động nội tâm nhiều đến mức bay bổng, hễ rảnh rỗi là khó chịu, thế nào cũng phải tìm chủ đề để người khác đáp lại mình. Chử Diệu không giống Kỳ Thiện, người sau có lúc tùy tâm trạng mới để ý đến nàng, còn người trước lại rất nể tình, lập tức đáp lại. – Ngũ Lang có gì căn dặn? – Ờ... – Thẩm Đường ngẩn ra một chút, nàng thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng chính là không chịu ngồi yên, Chử Diệu đã đáp lại, nàng ngược lại không biết nên hỏi cái gì, chợt nhớ tới cuộc gặp gỡ trong Nguyệt Hoa Lâu. – Tiên sinh có biết ngôn linh nhìn thấu lòng người không? – Biết, Ngũ Lang đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Thẩm Đường nghĩ đến cái gã "Cố tiên sinh" kia là thấy uất ức, đối với một người có hoạt động tâm lý phong phú như nàng,"Cố tiên sinh" chính là đối tượng vĩnh viễn bị kéo vào sổ đen. Nàng nói: – Mới rồi ở Nguyệt Hoa Lâu gặp phải một văn sĩ, khả năng đọc suy nghĩ vô cùng lợi hại... – Lợi hại? – Vừa đối mặt đã bị đọc vanh vách, không còn chút riêng tư nào. – Thẩm Đường oán giận xong, liền thỉnh giáo: – Chuyện này nên đối phó thế nào? – "Bụng người cách một lớp da". – Chử Diệu bình tĩnh không gợn sóng. Thẩm Đường "a" một tiếng, nhất thời không phản ứng kịp. – Cái gì là "bụng người cách một lớp da"? Chử Diệu nói: – Là ngôn linh chống lại thuật nhìn trộm. Bất quá có học hay không cũng không quan trọng, trong tình huống bình thường cũng không dùng đến. Văn sĩ tu tập ngôn linh đọc tâm không phải là ít, nhưng có thể học thành thì lại chẳng có mấy ai, mỗi lần sử dụng đều sẽ gây gánh nặng cực lớn cho Văn Tâm. Nếu người bị nhìn trộm cũng là văn sĩ có Văn Tâm và có phòng bị nhất định, cái giá phải trả còn lớn hơn, sơ sẩy một chút còn có nguy cơ bị phản phệ. Loại ngôn linh đọc tâm này, sau khi bị đổi Văn Tâm ông cũng đã lén học qua, vẫn còn thuộc làu làu. Thẩm Đường: – Thì ra là thế, thảo nào người nọ trông như một con ma bệnh sắp chết yểu, khiến người ta hoài nghi gió thổi qua là hắn bay lên trời như diều. Chỉ là loại ngôn linh này gánh nặng lớn như vậy, có cần thiết phải lạm dụng trên người ta không? Hay là hắn chê mình sống quá lâu? Gánh nặng lớn ư? Thật sự nhìn không ra. Thẩm Đường cảm thấy vị kia rất thành thạo. Chử Diệu chưa từng gặp qua văn sĩ trong miệng Thẩm Đường, tự nhiên không thể nào phán đoán, nhưng có một điểm có thể khẳng định— – Không phải hạng tốt lành gì, nên kính nhi viễn chi. Bất kể văn sĩ kia thực lực mạnh mẽ đến mức có thể phớt lờ gánh nặng của ngôn linh đọc tâm, hay "đạo của văn sĩ" của hắn chính là đọc tâm, đều không phải hạng tốt lành gì. – Cái này ta hiểu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng... Chỉ hy vọng không xui xẻo đến mức vạ lây vào người. Có một số việc không phải nàng muốn tránh là có thể tránh được. Dựa vào quan hệ của nàng và Cung Sính, gã quan nhi và Cố tiên sinh kia cũng sẽ không thật sự yên tâm về nàng, có lẽ còn sẽ phái người âm thầm điều tra. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nghĩ đến đây, Thẩm Đường lắc lắc đầu – nàng lại không phải nguyên chủ, cũng không có ý định nhúng tay vào mấy chuyện lằng nhằng, Cung Sính bên kia cũng sẽ không bán đứng nàng, rốt cuộc hai người ở một ý nghĩa nào đó chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nàng bị bắt, Cung Sính còn có thể kê cao gối mà ngủ sao? Làm một người dân bình thường giản dị, tuân thủ pháp luật, thay vì lo lắng mấy chuyện trời ơi đất hỡi của các vị tai to mặt lớn, chi bằng nghĩ cách kiếm tiền thì hơn. Ăn, mặc, ở, đi lại, thứ nào mà không cần tiền? Đợi sau này nàng và Kỳ Thiện đường ai nấy đi, chỉ có thể cùng Chử lão tiên sinh "sống nương tựa lẫn nhau", trọng trách nuôi sống hai miệng ăn sẽ đặt lên vai nàng. Nàng một người trẻ tuổi khỏe mạnh không gánh vác gia đình, chẳng lẽ lại trông chờ Chử lão tiên sinh ra ngoài rửa bát nuôi sống hai người họ sao? Vẫn là phải kiếm tiền. Thẩm Đường linh quang chợt lóe, nảy ra một ý. – Đi, chúng ta đi bán rượu