Chương 17: Sỉ nhục (Thượng)

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:29

Ánh mắt Kỳ Thiện lướt qua mười một thi thể. Hắn suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào. Nghĩ không ra, hắn bèn hỏi thẳng: – Thiếu ai? – Một người đàn ông. – Thẩm Đường đáp, rồi nói rõ hơn: – Một người đàn ông cao khoảng bảy thước bốn tấc. – Một người đàn ông cao khoảng bảy thước bốn tấc? Kỳ Thiện lẩm nhẩm lại, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng. Hắn biết Thẩm Đường đang nói đến ai rồi! – Đúng vậy, quả thật thiếu một người như thế. Người này có lẽ vẫn còn sống! Kỳ Thiện đưa mắt nhìn kỹ bàn tay của mười một thi thể. Những bàn tay này đều rất thô ráp, da sạm đen, chai sạn dày cộm. Ngay cả bà vú mặc gấm vóc cũng có một đôi tay của người lao động, nhưng trong số các thi thể này, lại không có một đôi tay nào của người cầm bút lâu năm. Cầm bút viết chữ trong thời gian dài sẽ khiến đốt ngón tay bị biến dạng, mức độ biến dạng còn tùy thuộc vào độ tuổi khi bắt đầu luyện chữ và thời gian luyện tập, nhưng trên tay những thi thể này lại không có đặc điểm đó. Thế nhưng, gian phòng phụ mà họ vừa ở lại có mấy giá sách, trước cửa sổ còn có một bàn lớn một bàn nhỏ, thẻ tre trên bàn là sách vỡ lòng cho trẻ con. Nếu đứa trẻ vỡ lòng là A Yến, vậy người dạy cậu bé, giờ này đang ở đâu? Đương nhiên, chỉ dựa vào những điều này thì chưa đủ để chứng minh điều gì, vị tiên sinh dạy vỡ lòng kia cũng có thể ban ngày dạy học, tối về nhà mình. Nhưng tên thổ phỉ có Võ Đảm mở cửa cho hai người lúc trước lại mặc một bộ nho sam màu nâu không vừa người, chuyện này mới đáng nói. Suy đoán hợp lý nhất là bộ y phục đó không phải của tên thổ phỉ, mà thuộc về vị tiên sinh dạy vỡ lòng cho đứa trẻ. Kỳ Thiện nói: – Rồi sao nữa? Tìm được người đó thì có ích gì? Thẩm Đường đáp: – Ít nhất cũng có thể biết được chút nội tình. Kỳ Thiện không khỏi bật cười, nhắc nhở Thẩm Đường: – Thẩm tiểu lang quân có còn nhớ thân phận hiện giờ của mình không? Chưa nói đến việc này không liên quan đến ngươi, cho dù có chút liên quan đi nữa, ngươi dính vào rồi, một khi bị tra ra, e là như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hễ có chuyện là nhúng tay vào, đó là hành vi của đám du hiệp giang hồ. Thẩm Đường: "..." Lời này tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. Lúc này nàng nên an phận giữ mình, chứ không phải đi gây chuyện. Hai người tìm khắp trang viên, ngoài họ ra không còn một người sống nào khác. Không có manh mối, Thẩm Đường đành mặc lại áo tơi, đội nón lá, cùng Kỳ Thiện trở về thôn Tiền gia. Xuyên qua màn mưa, họ thấy trưởng thôn đang đứng đợi ở đầu thôn. Vừa hay trưởng thôn cũng thấy hai người, vội vàng chạy tới đón: – Hai vị cuối cùng cũng về rồi! Thẩm Đường tiếc nuối nói: – Chúng tôi vẫn không tìm... Ai ngờ trưởng thôn lại nói: – A Yến tìm được rồi. Thẩm Đường và Kỳ Thiện đều kinh ngạc: – Tìm được rồi? Kỳ Thiện hỏi lại: – Cậu bé đâu rồi? Thẩm Đường cũng hỏi: – Lúc trước cậu bé đã chạy đi đâu vậy? Trưởng thôn đang vui mừng vì A Yến đã an toàn, thấy hai người xa lạ nhiệt tình như vậy, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Ông cố tình đứng ở đầu thôn đợi hai người về để báo tin vui: – Lúc nãy A Yến đã được thầy của cậu bé gọi đi rồi. Vị tiên sinh đó nói muốn đưa cậu bé rời khỏi đây, lên phía bắc tìm người thân. Bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải đi ngay, giờ này chắc đã lên đường rồi... Thẩm Đường và Kỳ Thiện nhìn nhau. – Thầy của A Yến? – Có chuyện gì gấp đến mức phải đội mưa đi suốt đêm vậy? Trưởng thôn cũng không biết, ông cũng không tiện hỏi nhiều. Thẩm Đường hỏi: – A Yến tự nguyện đi cùng ông ấy chứ? Trưởng thôn ngạc nhiên nói: – Tiểu lang quân nói gì vậy? Thẩm Đường xấu hổ cười gượng hai tiếng. Trưởng thôn lại nói: – Yên tâm đi, vị tiên sinh đó là người tốt. Dù không phải người tốt thì cũng chẳng phải phường buôn người, thời buổi này trẻ con không đáng tiền, huống chi là một đứa trẻ ngốc bị bệnh ở não. Mất công lừa bán nó làm gì chứ? Trận mưa to không có dấu hiệu ngớt đi. Cách thôn Tiền gia hơn mười dặm. Một con tuấn mã toàn thân đỏ rực đang đội mưa xuyên qua rừng rậm. Trên lưng ngựa là hai người, một lớn một nhỏ. Người lớn tuổi hơn có mái tóc hoa râm, trông đã có tuổi, mình vận một bộ nho sam màu trắng ngà, khoác áo tơi, đầu đội nón lá. Người nhỏ hơn thì không có đồ che mưa, hai tay ghì chặt dây cương. Nhìn kỹ lại, đứa trẻ đang mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị kia chẳng phải là A Yến mà mọi người đã tìm cả đêm sao? – Giá! Vó ngựa giẫm xuống, bùn đất văng tung tóe. Con tuấn mã màu đỏ như một ngọn lửa nhảy ra khỏi rừng rậm, không chút do dự, phóng một cú dài hai trượng, vượt qua dòng suối chảy xiết rồi mới dừng lại. – A Yến, có... có thể... Một giọng nói yếu ớt truyền đến từ sau lưng. A Yến điều khiển con tuấn mã khuỵu gối, một tay đỡ lão nhân yếu ớt xuống ngựa. Máu loãng hòa cùng nước mưa đọng lại thành một vũng dưới chân ông. Ông vô lực ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch xen lẫn tái xanh, tay phải vẫn luôn đè chặt vị trí dưới sườn phải, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra. Lão nhân hít sâu mấy hơi để nén cơn đau nhói ở vết thương, nhưng gân xanh trên trán vẫn giật lên không ngừng. A Yến đau lòng nhìn ông, đưa tay sửa lại chiếc nón lá bị lệch. Lão nhân cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: – Không sao, may mà vết thương không sâu, chắc không chết được đâu... Một lát sau, ông thấy A Yến lấy từ chiếc túi đeo hông ướt sũng ra một viên kẹo mạch nha to bằng ngón tay cái, dính máu lại bị nước mưa làm cho nhão nhoét. Cậu bé đưa viên kẹo đến bên miệng lão nhân, nói: – Thầy ơi, ăn đi ạ. Lão nhân cười cười, không từ chối. Vị của viên kẹo mạch nha thật sự không ngon chút nào. Ông xé toạc tay áo mình, quấn tạm thành một dải băng đơn sơ để băng bó vết thương. Làm xong, ông vịn vào tay A Yến đứng dậy, lẩm bẩm: – Chúng ta tìm một chỗ trú mưa trước, rồi đi kiếm thêm chút lương khô để đến Hiếu Thành... A Yến lẩm bẩm: – Hiếu Thành? Lão nhân nói: – Đúng vậy, đến đó trước rồi tính tiếp. Lần truy sát này may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao? May mắn sẽ không mỉm cười với ông mãi, phải sớm chuẩn bị. Chỉ tội cho A Yến, còn nhỏ tuổi đã phải theo lão già này bôn ba khắp nơi. Vốn định để cậu bé lại, nhưng đứa trẻ lớn rồi, cũng có chủ kiến của riêng mình. A Yến gật đầu: – Vâng, đến Hiếu Thành! – A Yến có biết Hiếu Thành ở đâu không? – Không biết ạ. – A Yến chỉ vào con tuấn mã: – Có ngựa Xích Thâm. Lão nhân nén cười: – Con còn quá nhỏ, ngựa Xích Thâm không duy trì được lâu đâu, cố quá sẽ gây gánh nặng không nhỏ cho con... A Yến, thu ngựa Xích Thâm lại đi. Tình hình của thầy khá hơn một chút rồi, chúng ta tìm một chỗ trú mưa qua đêm đã... A Yến gắng sức gật đầu. Đêm đó trôi qua vô cùng gian nan. Lúc Thẩm Đường tỉnh lại, mưa đã tạnh. Ngoài sân bùn đất lầy lội, những vũng nước đục ngầu loang lổ khắp nơi. Trưởng thôn đã sớm chuẩn bị xong lương khô gói lại cho hai người. Thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, Kỳ Thiện quyết định lên đường sớm. Hai người đi được một canh giờ mới gặp một quán trà ven đường, bèn quyết định dừng lại nghỉ chân, uống chút trà cho lại sức. Tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại từ xa. Một đoàn người ngựa chừng trăm người, đều ăn vận như binh lính, đang tiến đến. Phía sau đội ngũ còn có mấy chiếc xe tù bị áp giải. Kỳ Thiện liếc mắt qua, nói: – Đừng căng thẳng, Thẩm tiểu lang quân. Không phải đến tìm ngươi đâu, toán quân này hẳn là binh lính của nước Canh.