Thẩm Đường nghe vậy liền xù lông.
Chê nàng hát không hay, nàng có thể nhịn, nhưng chê nàng vẽ không đẹp thì nàng không thể nhịn nổi, đó là nghề kiếm cơm của nàng!
Không được nghi ngờ sự chuyên nghiệp của nàng!
Nàng vặn lại ngay:
– Ta vẽ chỗ nào không được?
Kỳ Thiện chỉ muốn hỏi ngược lại một câu: Nàng vẽ đẹp ở chỗ nào?
Chẳng khác gì tranh của trẻ con ba tuổi vẽ nguệch ngoạc.
Hắn thẳng thừng nói:
– Chỗ nào cũng không được, không có lấy một nét ra hồn.
Vị họa sư đã dạy Thẩm tiểu lang quân vẽ đúng là gieo họa cho đời.
Thẩm Đường đập mạnh xuống bàn vẽ một cái "rầm", lửa giận bừng bừng, nàng khiêu khích:
– Kỳ Nguyên Lương, giỏi thì ngươi vẽ đi!
Thấy Thẩm Đường còn gân cổ cãi, Kỳ Thiện cũng bị khơi dậy lòng hiếu thắng đã đè nén nhiều năm. Hắn lập tức cầm bút, tay kia trải một tờ giấy vẽ mới. Ngòi bút thấm đẫm mực, không cần suy nghĩ mà đặt bút vẽ tranh:
– Thẩm tiểu lang quân đã nhiệt tình mời, tại hạ đành phải múa rìu qua mắt thợ vậy.
Chỉ vài nét bút đã phác họa ra non nước hoa điểu.
Đừng nhìn hắn vẽ đơn giản, chỗ này một nét, nơi kia một chấm, khiến người ta sinh ra ảo giác "mình cầm bút cũng vẽ được", nhưng so với bức hình nhân của Thẩm Đường, thật sự là khác nhau một trời một vực. Kỳ Thiện hài lòng đặt bút, may quá, tay nghề không thụt lùi nhiều.
Thẩm Đường hừ một tiếng, khiêu khích:
– Có thế thôi à?
Kỳ Thiện: "..."
Chênh lệch lớn như vậy mà còn cố cãi?
– Tại hạ tuy không có thiên phú, mấy năm nay bôn ba khắp nơi, tay nghề hoang phế không ít, nhưng so với Thẩm tiểu lang quân ngươi... – Kỳ Thiện bỏ lửng câu nói, ý tứ để người nghe tự suy ngẫm, chỉ cần mắt không mù đều nhìn ra được bức nào đẹp hơn.
Ít ai biết, lúc thiếu thời hắn vẽ còn đẹp hơn.
Từng có một vị đại sư thi họa nói tranh của hắn mang được tinh túy trong câu ngôn linh của Ma Cật cư sĩ: "Xa xem núi có sắc, gần nghe nước không tiếng, xuân đi hoa còn ở, người đến chim không kinh." Chỉ tiếc trên đời không có "Họa linh","Họa tâm", nếu có, phẩm cấp chắc chắn sẽ trác tuyệt.
Ai ngờ Thẩm Đường vẫn gân cổ không chịu nhận, miệng còn không quên nói:
– Hừ, đã đến lúc cho ngài thấy tay nghề thật sự của ta rồi.
Kỳ Thiện hứng thú:
– Rửa mắt mong chờ.
Thẩm Đường một lần nữa cầm lấy bức hình nhân kia, trên cơ sở bản nháp mà tô tô vẽ vẽ, ra vẻ tự tin mười phần có thể làm Kỳ Thiện phải lau mắt mà nhìn. Kỳ Thiện tránh ra một chỗ, để lại không gian cho Thẩm Đường phát huy, hắn ngồi một bên xem, vẻ mặt càng lúc càng cổ quái.
Hắn còn tưởng Thẩm tiểu lang quân định dùng chiêu khen phải chê trước, thông qua sự tương phản trước sau để thể hiện tay nghề hóa mục nát thành thần kỳ của mình.
Kết quả—
Vẫn là bức hình nhân đó, chỉ là hình nhân trên bản vẽ có thêm nhiều chi tiết, nhưng nhân vật vẫn là cái đầu tròn vo màu đen, thân hình tứ chi vẫn là những nét phẩy và mác đơn giản. Nếu thật sự muốn nói có gì khác biệt, có lẽ là cái không khí "nóng lòng" ập vào mặt càng thêm nồng đậm.
Còn rất lẳng lơ nữa.
Kỳ Thiện dùng nửa khắc đồng hồ để xem Thẩm Đường vẽ xong chuỗi động tác của hình nhân – vào cửa, cởi áo tháo thắt lưng, bò lên giường tạo dáng, trong phòng xuất hiện hình nhân thứ hai, cũng cởi áo tháo thắt lưng, cũng bò lên giường tạo dáng, cũng...
Kỳ Thiện đột nhiên chộp lấy cổ tay Thẩm Đường, ngăn nàng tiếp tục vẽ.
Hắn trố mắt hỏi:
– Ngươi vẽ cái gì vậy?
Thẩm Đường nói tỉnh bơ:
– Tranh xuân cung chứ gì nữa.
Kỳ Thiện suýt nữa thì á khẩu: "..."
Hắn không thể tin nổi mà trợn trừng mắt, nhìn mặt Thẩm Đường, rồi lại nhìn chuỗi hình nhân như đang chuyển động trên bản vẽ, cổ họng một lúc lâu sau cũng không nghẹn ra nổi một chữ. Kỳ Thiện nằm mơ cũng không ngờ, Thẩm tiểu lang quân vẽ lại là một bức tranh xuân cung động.
Kỳ Thiện cố nén xúc động muốn lật bàn, gân xanh trên trán đã giật thon thót.
Trong phút chốc không biết nên nói Thẩm tiểu lang quân không biết cầu tiến mà đi vẽ tranh xuân cung, hay là nói tay nghề tệ hại thế này mà cũng có dũng khí trưng ra.
Hắn hít sâu một hơi, cười như không cười:
– Nếu tranh xuân cung đều có tiêu chuẩn thế này, e rằng nam nữ trong thiên hạ cũng chẳng còn hứng thú với chuyện phòng the nữa.
Muốn ý cảnh không có ý cảnh, muốn mờ ảo không có mờ ảo.
Vợ chồng mới cưới nếu xem bức tranh xuân cung này để vỡ lòng, e là đến lúc đầu bạc răng long cũng không biết âm dương hòa hợp là cái gì.
Thẩm Đường: "..."
Gã này nói chuyện khắc nghiệt như vậy mà không bị đánh chết!
Nàng nghiêm túc nói:
– Nguyên Lương, là ngài không biết thưởng thức thôi.
Xem nàng múa bút vẩy mực, vận dụng ngòi bút nước chảy mây trôi kìa.
Nhìn đường cong này, bố cục này, ý cảnh này xem!
Nếu vẽ kém, làm sao có thể dựa vào vẽ tranh để mưu sinh được?
Lần này đến lượt Kỳ Thiện không còn gì để nói.
Hắn đột nhiên phát hiện Thẩm tiểu lang quân không giống như đang cố cãi, vị này thần sắc bình thản, lý lẽ đanh thép, nhìn mình bằng ánh mắt còn mang theo vài phần đau đớn kiểu "thẩm mỹ của ngài thật dị dạng", không giống biết rõ chênh lệch mà không chịu thua, ngược lại như là—
Kỳ Thiện trong đầu hiện lên một suy đoán hoang đường – Thẩm tiểu lang quân là kém mà không tự biết, thật tâm cảm thấy mình vẽ đẹp?
Hắn nói bóng nói gió, quả nhiên là vậy.
Lại một khoảng lặng kéo dài, hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn nhìn Thẩm tiểu lang quân với ánh mắt đầy thương hại, rồi hứa với nàng:
– Đợi sau này dư dả, ta sẽ tìm thầy thuốc giỏi cho ngươi, bệnh này phải trị sớm, để lâu sẽ nặng thêm!
Thẩm Đường: "..."
Trực giác mách bảo nàng lời này của Kỳ Thiện không phải lời hay ý đẹp gì.
Vòng vo chửi nàng đầu óc có bệnh à?
Kỳ Thiện cũng biết điều, thừa dịp Thẩm Đường sắp bùng nổ liền lảng sang chuyện khác:
– Thẩm tiểu lang quân sao đột nhiên lại có hứng thú với tranh xuân cung vậy?
Nói Thẩm tiểu lang quân háo sắc đi, người ta vẽ tranh như vậy còn cảm thấy đẹp, công tử bột nhà nào lại có gu thẩm mỹ này?
Nhưng nói là đứng đắn đi... Vị quân tử đứng đắn nào bị người khác vây xem vẽ tranh xuân cung mà còn mặt không đổi sắc, không chút xấu hổ?
Thẩm Đường trả lời:
– Ta nhận việc ở hiệu sách, giúp một vị tiểu quan ở Nguyệt Hoa Lâu vẽ tranh, người ta trả tiền công không thấp đâu.
Cuộc sống không dễ dàng, Đường Đường thở dài.
Kỳ Thiện thần sắc càng thêm cổ quái, hắn hỏi một vấn đề rất mấu chốt:
– Chưởng quỹ hiệu sách, lão ta không kiểm tra tay nghề của ngươi à?
Mấy lão chưởng quỹ đó từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Lúc hắn sống khốn khó cũng từng đến hiệu sách nhận việc, thường là sao chép sách ngôn linh, viết thư nhà hộ, những việc vặt vãnh. Vẽ tranh cho người ta thì tiền công sẽ hậu hĩnh hơn một chút, trong đó lại lấy các chốn ăn chơi là ra tay hào phóng nhất, cũng là công việc bị tranh giành nhiều nhất.
Nhưng tiền này cũng không dễ kiếm.
Người ta trả nhiều tiền, yêu cầu tự nhiên cũng nhiều như lông trâu, Thẩm tiểu lang quân làm thế nào mà dựa vào cái tay nghề tệ hại này để nhận được việc?
Thẩm Đường trả lời:
– Không có.
Kỳ Thiện kinh ngạc, hắn lo Thẩm Đường chẳng lẽ gặp phải kẻ lừa đảo, liền nói:
– ... Ngươi kể lại cảnh tượng lúc đó một chút xem.
Thẩm Đường một năm một mười làm theo.
Hắn nghe xong liền hiểu ra chuyện.
Toàn dựa vào vận may và chưởng quỹ mắt mù.
Cửa ải của chưởng quỹ may mắn qua được, vị tiểu quan kia chắc sẽ không dễ lừa như vậy. Phải biết loại tranh này, quan hệ đến chuyện làm ăn, danh tiếng, mặt mũi sau này của họ, tự nhiên là đã tốt còn muốn tốt hơn, yêu cầu đối với tay nghề của họa sĩ tương đương hà khắc. Thẩm tiểu lang quân nghèo đến túi tiền leng keng, giấy bút mực trên bàn là từ đâu ra?
Thẩm Đường khó chịu:
– Đây rõ ràng là ta dựa vào bản lĩnh để nhận việc, Nguyên Lương đả kích người khác như vậy không khỏi quá không trượng nghĩa...
– Tại hạ cũng là vì cái mạng nhỏ của Thẩm tiểu lang quân mà suy nghĩ, ngươi thật sự định cầm mấy thứ này đi giao hàng ư? Tin hay không, vị tiểu quan kia sẽ vì xấu hổ mà hóa giận, gọi một đám côn đồ của Nguyệt Hoa Lâu đến xé xác ngươi ra đấy?