– Thật sự không phá được à?
Thẩm Đường nửa tin nửa ngờ.
Đối diện với ánh mắt ngờ vực của nàng, Kỳ Thiện, người vốn đang tỏ ra dửng dưng, bỗng bật cười. Hắn chỉ vào cuộn tranh trong tay Thẩm Đường, giọng nửa đùa nửa thật:
– Thẩm tiểu lang quân cho rằng mấy bức tranh này chỉ cần vài ba nét là xong sao? Ván cờ tàn bày trên giấy vẽ là một thế cục cực kỳ khó giải đấy...
Ý của hắn là, Thẩm Đường đã quá xem trọng hắn rồi.
Hắn lấy đâu ra thời gian mà vừa thức đêm vẽ tranh, vừa phá giải ván cờ tàn ẩn giấu trên giấy vẽ chứ?
Thẩm Đường ngượng ngùng sờ mũi, chột dạ dời mắt đi. Chuyện này cũng không thể trách nàng đa nghi, chỉ có thể trách Kỳ Thiện đã có quá nhiều "tiền án", khiến nàng ít nhiều cũng bị ám ảnh. Nàng đành gượng gạo lảng sang chuyện khác:
– Nguyên Lương, vậy bây giờ ta mang tranh đến hiệu sách giao nhé?
– Đi đi, đi đi. – Kỳ Thiện xua tay, nhưng khi Thẩm Đường vừa xoay người, hắn lại gọi nàng lại dặn dò: – Ngươi đi giao tranh, trên đường về nhớ cẩn thận một chút. Vẫn chưa biết kẻ đứng sau màn và quận thủ Tứ Bảo quận có quan hệ gì không, cẩn thận vẫn hơn.
Nếu không có quan hệ thì tốt, còn nếu có thì phải hết sức cẩn thận.
Vũng nước ở Hiếu Thành này sâu lắm, sơ sẩy một chút là có thể chết đuối.
– Biết rồi, biết rồi.
Thẩm Đường như được đại xá, vội vã chạy đi, chớp mắt đã mất hút. Kỳ Thiện chỉ vừa kịp rũ mắt rồi ngước lên, trong tầm mắt chỉ còn lại vạt áo đang biến mất của nàng. Hắn đành cười khổ lắc đầu, xoay người về phòng. Không ngủ bù, mà ngồi lại trước bàn.
Trên bàn bày một tờ giấy sạch.
Hắn gạt bỏ vẻ hờ hững, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Hắn giơ tay ngưng tụ văn khí, trong chớp mắt tâm thần đã tiến vào ván cờ tàn.
Trong khung cảnh âm dương đan xen quỷ dị, chiến trường dưới chân vẫn đang chém giết như cũ, thành trì hai bên đều có tổn thất, quân đen và quân trắng đang ở thế giằng co. Nếu quan sát kỹ chiến cuộc, có thể thấy quân trắng đang chiếm chút ưu thế. Ngay khoảnh khắc Kỳ Thiện xuất hiện, bóng người đối diện liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Kỳ Thiện thong dong nhấc vạt áo, ngồi xuống.
Giọng hắn nhàn nhạt cất lên:
– Không còn ai quấy rầy, ngươi và ta tiếp tục.
Không có ai trả lời, chỉ thấy người nọ vung quạt đặt cờ, xóa tan ưu thế mà quân trắng vừa khó khăn giành lại được.
Kỳ Thiện không vội không vàng, miệng thong dong niệm một câu ngôn linh, quân cờ trắng ngưng tụ dưới bầu trời, binh lính trên bàn cờ nghe lệnh hành động. Trong lúc quân đen và quân trắng đang giao tranh ác liệt, Thẩm Đường đã cưỡi Mô Tô tìm đến hiệu sách hôm qua, từ xa đã cất tiếng gọi.
– Chưởng quỹ, ta đến giao tranh đây!
Nàng nhảy xuống khỏi lưng Mô Tô, thuận tay ném dây cương. Mô Tô phối hợp vô cùng ăn ý, ngẩng cổ há miệng, chuẩn xác ngoạm lấy dây cương rồi nằm nghỉ trên khoảng đất trống trước hiệu sách. Chưởng quỹ lúc này đang ngồi sau quầy, một tay chống trán, lim dim mắt nghỉ ngơi.
Thình lình nghe tiếng gọi của Thẩm Đường, cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ.
– Ai, ai đó? – Chưởng quỹ giật mình, đến khi nhìn rõ người tới mới kinh ngạc nói: – Tiểu nương tử nhanh vậy đã xong việc rồi sao?
Thẩm Đường có chút chột dạ, đáp qua loa:
– Vâng vâng...
– Để ta xem vẽ thế nào.
Chưởng quỹ không tin.
Chỉ một đêm ngắn ngủi mà có thể vẽ ra tác phẩm tinh xảo đến mức nào chứ?
Tính tình của vị tiểu quan ở Nguyệt Hoa Lâu kia, lão ít nhiều cũng biết một chút, người này cực kỳ khó tính, tranh vẽ qua loa không lọt nổi vào mắt hắn đâu.
Đợi lão chậm rãi mở cuộn tranh ra, chỉ liếc mắt một cái đã bị nhân vật trong tranh thu hút toàn bộ sự chú ý, nhất thời không thể dời mắt đi đâu được, ngay cả hơi thở cũng vô thức chậm lại. Trên giấy vẽ là một thiếu niên tuấn tú mang nét ngây thơ, đang một mình trốn trong bụi hoa. Họa sĩ không cố tình khắc họa khuôn mặt thiếu niên, gần như dồn hết tinh hoa vào đôi môi đỏ mọng vừa đầy đặn vừa khêu gợi, khiến người ta không kìm được mà muốn cúi xuống gần hơn.
Chưởng quỹ đột nhiên bừng tỉnh, mặt già ửng đỏ.
Lão xấu hổ ho nhẹ một tiếng:
– Tay nghề của tiểu nương tử lợi hại thật!
Lão làm nghề này bao nhiêu năm, cũng đã nhận không ít đơn hàng giá cao từ các chốn lầu xanh gác tía, họa sĩ từng hợp tác không có một trăm cũng có năm mươi, trong đó không thiếu những tác phẩm kinh điển được người đời ca tụng – có bức thì hàm súc nội liễm, có bức thì nhiệt tình phóng khoáng. Hoặc là cực kỳ hương diễm, hoặc là vô cùng diễm tục, họa sĩ hận không thể đem hết mười tám ban võ nghệ ra dùng, trông rực rỡ như gấm như hoa, quyến rũ vô cùng.
Nhưng tự hỏi lòng mình, thật sự có thể khiến lão thất thố đến vậy, lại chẳng có một bộ nào, không ngờ hôm nay lại gặp được.
Lão gần như không thể chờ đợi mà mở bức thứ hai. Bức tranh này cũng có phong cách tương tự, nhìn thì có vẻ hàm súc nội liễm, nhưng nếu ngẫm kỹ lại sẽ phát hiện dưới vẻ ngoài bình tĩnh là dục vọng cuộn trào, tựa như một yêu tinh chỉ mị mà không tục đang ẩn mình trong tranh, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều có thể câu đi ba hồn bảy vía của người khác.
Bức thứ ba là hai người. Một trong số đó vẫn là thiếu niên kia, người còn lại không rõ mặt mũi, nhưng dáng người cực đẹp, đang ghé sát vào tai thiếu niên thì thầm đầy ái muội, gần như muốn ngậm cả vành tai căng mọng của cậu vào miệng. Bức thứ tư cũng là hai người, nhưng lại là một nam một nữ, người phụ nữ cũng không rõ mặt, bóng lưng mảnh mai cân đối, thiếu niên đang cười đùa ghé sát vào nàng, không khí ái muội gần như muốn phá tan cả giấy vẽ, ập thẳng vào mặt.
Yết hầu chưởng quỹ trượt lên xuống mấy lần, âm thầm lau mồ hôi.
Trước mặt Thẩm Đường cũng không tiện thất thố, đành phải giả vờ khát nước uống trà, dựa vào chén trà lạnh để dằn xuống cơn bốc hỏa trong lòng.
Đúng là gặp quỷ.
Nghĩ lại mình làm nghề này, loại thoại bản giật gân, tranh xuân cung nào mà chưa từng thấy qua, cứ tưởng sớm đã miễn nhiễm, ai ngờ lại bị mấy bức tranh vẽ vội trong một đêm làm cho mất bình tĩnh. Mồ hôi trên trán chưởng quỹ càng lúc càng nhiều, sắc mặt ửng hồng.
Đợi lão thưởng thức xong tất cả các bức tranh, thở ra một hơi đục, hoàn toàn tâm phục khẩu phục – đây tuyệt đối là cao thủ vẽ tranh xuân cung!
Chưởng quỹ buột miệng thốt lên:
– Tiểu nương tử có nghĩ đến việc ra một tập tranh không?
Làm ăn chắc chắn sẽ rất phát đạt!
Lão tin rằng mấy bức tranh trong tay mình một khi ra mắt, các vị đứng đầu ở những chốn lầu xanh gác tía sợ là sẽ tranh nhau đến vỡ đầu để đặt hàng, tiền bạc không thành vấn đề!
Thẩm Đường lắc đầu:
– Chỉ làm một lần này thôi.
Nguyên Lương còn trẻ tuổi khí thịnh như vậy, cả ngày vẽ loại tranh này dễ hư người lắm. Trông hắn cũng không được khỏe mạnh cho lắm, vẫn là nên tiết chế đi.
Chưởng quỹ nghe vậy có chút thất vọng, định khuyên thêm.
Thẩm Đường ngắt lời lão:
– Thật ra đây không phải do ta vẽ, tối qua về vẽ được nửa bức thì bị huynh trưởng trong nhà phát hiện, ngài ấy thấy không vừa mắt nên đã vẽ thay. Huynh trưởng nhà ta tính cách cổ hủ. Chưởng quỹ thấy tranh vẽ thế này có hài lòng không ạ?
Chưởng quỹ nói:
– Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng, tin rằng vị tiểu quan kia cũng sẽ hài lòng, tuyệt đối có thể giúp hắn nổi danh hơn nữa.