– Sao chỉ có một mình ngươi gác đêm thế này?
Tên quan sai cầm đầu đi tuần một vòng trở về, phát hiện cấp dưới canh gác ban đêm thiếu mất một người.
– Gã à, có nữ phạm nhân tìm, chắc giờ đang hú hí ở đâu rồi.
Tên cấp dưới chỉ về phía sườn đồi nhỏ, nháy mắt ra hiệu cho cấp trên.
Chuyện thế này trên đường sung quân cũng không hiếm thấy.
Phạm nhân muốn bớt khổ, hoặc là có người trên dặn dò chiếu cố, hoặc là có người nhà lo lót tiền bạc. Nếu cả hai đều không có, thì chỉ còn cách dùng chính thân thể mình làm vốn liếng để hối lộ quan sai.
Nhà họ Cung bị xét nhà sung quân, bạn bè đồng liêu cũ ai nấy đều lo thân mình còn chưa xong, hơi sức đâu mà quan tâm?
Nữ phạm nhân chỉ còn lại một con đường duy nhất.
Nếu không thì sao lại nói đây là một công việc béo bở cơ chứ.
Tên quan sai cầm đầu dĩ nhiên cũng biết quy tắc ngầm này.
– Hắn đi bao lâu rồi?
– Mới một lát thôi.
– Hừ, tự ý bỏ gác!
– Nhưng mà, tốc độ của gã thì nhanh lắm, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu.
Nghe vậy, khóe môi tên quan sai cầm đầu khẽ giật, dường như muốn cười nhưng lại cố nén xuống, ra vẻ nghiêm nghị.
– Đợi hắn về thì bảo hắn gác thêm một canh giờ nữa!
Kết quả là đợi mãi cũng không thấy người quay lại.
Chẳng lẽ thằng nhãi đó tìm được bài thuốc gia truyền nào hiệu nghiệm, chữa khỏi bệnh yếu sinh lý rồi sao?
Tên quan sai ngồi không yên, thấy đám phạm nhân đứa nào đứa nấy ngủ say như chết, cũng không sợ chúng nhân cơ hội bỏ trốn, bèn lặng lẽ đứng dậy, đi về hướng Thẩm Đường bị dẫn đi.
Hắn định nghe ngóng động tĩnh, nếu hai người kia sắp xong việc, mình vừa hay có thể vào thay chân.
Cho đến khi đến gần sườn đồi nhỏ, hắn mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Động tĩnh ở đây quá bất thường!
Không có tiếng thở dốc khiến người ta tai nóng mặt đỏ, cũng chẳng có tiếng da thịt va chạm làm tinh thần phấn chấn, chỉ có tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió đêm xào xạc thổi qua đám cỏ dại.
– Lão Chu? Lão Chu, ngươi ở đâu...
Hắn đè nén sự bất an, bước nhanh tới vạch đám cỏ dại rậm rạp ra, gọi tên đồng liêu.
Giọng hắn đột ngột im bặt.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thứ mình vừa giẫm phải —
Một cánh tay!
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn miễn cưỡng nhận ra cái xác đàn ông bị vặn vẹo một cách kỳ dị kia chính là "lão Chu" mà hắn vừa gọi!
– Chết, chết người rồi!
Tiếng hét kinh hãi của hắn đã kinh động đến tên quan sai cầm đầu.
Người đã chết hẳn, nhưng thi thể vẫn còn ấm và mềm, chưa lạnh đi là bao, có thể thấy vừa mới chết không lâu.
Tên quan sai cầm đầu kiểm tra lại cái cổ và cổ tay bị bẻ gãy, nhìn dấu vết thì hẳn là bị bóp gãy trong nháy mắt, lực ngón tay và sức mạnh này cực kỳ khủng khiếp. Chỉ có điều, thi thể có dấu vết vận dụng Võ Đảm, nhưng lại không hề có dấu hiệu phản kháng ra hồn trước khi bị đoạt mạng, thực lực của hung thủ chắc chắn phải trên Công Sĩ quèn.
– Nữ phạm nhân kia đâu? Tìm thấy xác nó chưa?
Thấy thi thể bị lột sạch sành sanh, tên quan sai cầm đầu nghĩ đến điều gì đó.
Tên cấp dưới đáp:
– Không, không thấy nó, chỉ có mỗi lão Chu thôi.
Tên quan sai cầm đầu: "..."
Người chết, nữ phạm nhân mất tích?
Có kẻ cướp tù?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt hắn sa sầm lại.
– Ngươi quay về, canh chừng đám phạm nhân cho cẩn thận! Nếu có kẻ khả nghi thì giết ngay!
– Vâng!
Tên quan sai cầm đầu men theo dấu vết Thẩm Đường để lại mà đuổi theo, chẳng mấy chốc đã thấy một bóng người mờ ảo đang chạy thục mạng trong đêm.
Hắn không chút do dự mà giương cung lắp tên.
Mũi tên rời khỏi dây, lao thẳng về phía lưng Thẩm Đường.
Mũi tên này thừa sức giết chết một nữ phạm nhân.
Nào ngờ nữ phạm nhân kia như có mắt sau lưng, ngay khoảnh khắc mũi tên sắp găm trúng, nàng liền lăn một vòng sang phải, thoát hiểm trong gang tấc.
– Không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới như ngươi! – Hắn điều khiển ngựa lướt qua Thẩm Đường, ghì chặt dây cương, vó ngựa vững vàng dừng lại, chặn kín đường đi của nàng. Hắn lạnh lùng gầm lên: – Dùng thân nam nhi giả dạng nữ nhi, trà trộn vào đám nữ phạm nhân rồi bày kế tẩu thoát, đám giặc họ Cung các ngươi tính toán hay lắm!
Đàn ông nhà họ Cung bị xét nhà, bất kể tuổi tác đều bị phế đan phủ.
Thứ nhất là để phòng phạm nhân có khả năng bỏ trốn, thứ hai là để ngăn chúng sau này báo thù.
Phạm nhân trước mắt này chỉ có một mình, cũng không có người tiếp ứng, hẳn là "Thẩm Đường" đã dùng mỹ nhân kế dụ người ra, rồi nhân lúc đối phương lơ là cảnh giác mà ra tay đánh lén giết người.
Nhưng một Công Sĩ quèn dù có lơ là đến đâu cũng không phải là hạng mà một phụ nữ có thể giết trong nháy mắt. Lại nhìn vết thương, có thể kết luận kẻ này chắc chắn có Văn Tâm hoặc Võ Đảm.
Đã biết phụ nữ không thể có hai thứ đó, vậy thì "nữ phạm nhân" trước mắt đương nhiên là đàn ông.
Một nam phạm nhân trà trộn vào đội ngũ nữ phạm nhân lâu như vậy mà không bị phát hiện, không cần đoán cũng biết là do đám phạm nhân họ Cung bao che cho nhau để bảo vệ "hắn".
Tổng hợp lại, có thể thấy người này có địa vị và vai vế rất quan trọng trong nhà họ Cung. Để một con cá lọt lưới quan trọng như vậy chạy thoát, hắn biết về ăn nói thế nào?
Trong chớp mắt, hắn đã tự vẽ ra một kịch bản hoàn chỉnh cho riêng mình.
Thẩm Đường từ dưới đất bò dậy.
Nàng "phì" một tiếng, nhổ hết đất cát dính bên mép ra.
Vừa hay nghe được những lời của tên quan sai cầm đầu.
【Cái gì mà dùng thân nam nhi giả dạng nữ nhi? Còn gọi mình là "giặc họ Cung"? Đừng thấy bà đây tạm thời mất trí nhớ mà muốn gán bừa cho thân phận nào cũng được nhé!】
– Ồ, vậy ngươi muốn thế nào?
Thẩm Đường vừa dứt lời, vô tình động đến vết thương trên mặt, cơn đau nhói khiến nàng phải hít một hơi lạnh — vừa rồi né tránh quá gấp, mặt bị đá vụn trên đất cọ vào đau rát, không cần sờ cũng biết đã chảy máu — ánh mắt nàng trước sau vẫn dán chặt vào kẻ địch.
– Theo ta về, ta tha cho ngươi một mạng.
Thẩm Đường bị câu này chọc cười:
– Tha cho ta một mạng? Ta thấy ngươi đang đánh rắm thì có!
Xấu trai mà còn ảo tưởng!
– Nếu đã không đồng ý, vậy thì... – Tên quan sai cầm đầu không hề tức giận, chỉ tập trung ngưng khí, đáy mắt lóe lên một tia sát ý. – Thương đao kiếm kích, cung nỏ qua mâu — Sát!
Thẩm Đường: "... Hả?"
【Cái gì cơ?】
【Đột nhiên lẩm bẩm cái quái gì thế?】
Câu hỏi vừa nảy ra trong đầu, giây tiếp theo nàng đã thấy cây cung dài trong tay tên quan sai cầm đầu hóa thành một cây trường kích hình chữ thập.
Trường kích dài gần một trượng, mũi thương lạnh lẽo đâm thẳng vào những yếu huyệt trên mặt nàng, không hề có chút võ đức nào.
Thẩm Đường bị biến cố này dọa cho giật nảy mình, vội nghiêng đầu ngửa ra sau, động tác nhanh nhẹn, tránh được một đòn chí mạng.
Vũ khí, dài hơn một tấc là mạnh hơn một tấc.
Cây trường kích cổ quái dài gần một trượng trong tay tên quan sai cầm đầu được múa lên tạo thành những bóng thương dày đặc, kín kẽ không một giọt nước lọt, lúc thì vung ngang, lúc thì đâm thẳng, như cánh tay chỉ lối. Trong khi đó, Thẩm Đường lại tay không tấc sắt.
Cứ cái đà này, đừng nói là chạy trốn, nàng chẳng khác nào bia sống cho hắn tập bắn, có khi mệt cũng mệt chết.
Còn cái vụ đọc hai câu thần chú là biến ra vũ khí, cái kiểu thiết lập chôn sống cả khoa học này...
Cuối cùng thì nàng cũng hiểu con ngựa của thằng cha này từ đâu chui ra rồi.
【Thế giới này còn có thể vô lý hơn được nữa không???】
Phập!
Mũi trường kích sượt qua cánh tay trái của nàng, cắm thẳng xuống đất, cảnh tượng khiến nàng tê cả da đầu. Vừa rồi nếu phản ứng chậm một chút, cú đâm này tuyệt đối có thể xiên thủng tim nàng!
– Thương đao kiếm kích, cung nỏ...
Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng vừa né tránh vừa đánh liều bắt chước, xem có thể biến ra vũ khí không — tuy thế giới này phụ nữ không thể luyện ra Võ Đảm hay Văn Tâm, nhưng tại sao mình không thể là ngoại lệ? Là một người xuyên không, gặp phải màn mở đầu địa ngục, ít nhất cũng phải cho mình chút vốn liếng chứ?
Lời còn chưa dứt đã bị cây trường kích đâm tới cắt ngang.
Tên quan sai cầm đầu trào phúng nói:
– Lũ sâu kiến các ngươi, không biết tự lượng sức mình!
Thẩm Đường: "..."
Trong ký ức, hình như ngoài biên tập viên ra thì chưa có ai khiến nàng phải nghẹn uất thế này! Khi cây trường kích lại một lần nữa đâm tới, trong cơn tức giận, nàng đưa tay không ra tóm lấy mũi thương, phẫn nộ giật mạnh.
– Đủ chưa hả!
Cơn giận vô danh cuộn trào trong lồng ngực, nóng rực, thiêu đốt một đoạn văn tự đột ngột hiện lên trong đầu.
Trực giác mách bảo nàng, đoạn văn tự này có lẽ là mấu chốt để phá giải thế cục. Nội dung của nó là —
【Từ mẫu trong tay kiếm... 】