Chương 46: Chuộc người

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:55

Thấy Cung Sính phản ứng dữ dội như vậy, người thanh niên bật cười, khom lưng nhặt cuộn tranh lên rồi nghiêm túc bình phẩm: – Họa công của mấy bức tranh này quả thật lợi hại. Hoặc là nét vẽ "Tào Y xuất thủy", bút pháp mạnh mẽ, nhân vật trong tranh mình khoác sa mỏng, dính sát vào người như vừa ngấm nước, thướt tha quyến rũ, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man; hoặc là nét vẽ "Ngô đới đương phong", bút pháp phiêu dật mượt mà, vạt áo dưới ngòi bút nhẹ nhàng bay lượn, thần thái trầm tĩnh, khiến người ta không dám khinh nhờn. Nếu có thêm thời gian, họa sĩ ắt sẽ thành một bậc thầy! Ông Chi cũng cười nói: – Mấy bức tranh này đúng là tuyệt phẩm. Người thanh niên liền chế nhạo Cung Sính: – Chậc, chỉ tiếc là có người không biết thưởng thức thì thôi, lại còn xem nó như thú dữ hồng thủy. Ông Chi ra vẻ kinh ngạc: – Sao vậy? Vân Trì huynh vốn có tiếng giỏi cả thư pháp lẫn hội họa, nếu huynh ấy còn không biết thưởng thức, vậy chúng ta chẳng phải là... Bị hai người một câu anh một câu tôi châm chọc, Cung Sính nửa mừng nửa lo, vừa hoảng sợ lại vừa dở khóc dở cười. Hắn đành bất đắc dĩ xin tha, cầu hai người buông tha cho mình: – Cố tiên sinh, Ông Chi, hai người đừng lấy ta ra làm trò cười nữa... Tranh vẽ thì đúng là đẹp thật... Nhưng đó là tranh xuân cung cơ mà! Lại còn là tranh xuân cung lấy bạn cũ của mình làm nhân vật chính. Dù chỉ là liếc vội một cái, nhưng hắn cũng nhìn ra được thần thái của nhân vật được nắm bắt cực chuẩn, hình tuy không giống nhưng thần thái lại cực giống, họa sĩ còn cố tình phóng đại vài phần phóng khoáng của nhân vật. Mặc dù hắn biết người Bắc Mạc phong thái phóng khoáng, bạn cũ trước nay không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn bị dọa cho một phen hú vía. Thật sự là chấn động cả năm trời! Nhìn mấy bức tranh đó chẳng khác nào nhìn thú dữ hồng thủy. Ông Chi nói: – Cuối cùng cũng có chút hơi người rồi. Từ lúc Cung Sính được cứu về, cả người hắn đều chìm trong tuyệt vọng, nói hắn tiều tụy, lòng như tro tàn cũng không ngoa. Nhớ lại Cung Vân Trì của năm đó – à không, thật ra cũng không xa, nhiều nhất là một hai năm trước – thằng nhóc này còn dám cùng hắn đua ngựa chơi bóng, so kiếm đá cầu. Thắng thì hát vang uống rượu, thua thì dây dưa không dứt. Nếu không vừa ý, hắn dám nửa đêm trèo cửa sổ, cầm đao uy hiếp đòi so tài lại. Cung Sính thoáng chốc hoảng hốt, nói: – Đã để hai người lo lắng rồi. – Lo lắng là chuyện sau, huynh có thể tỉnh táo lại mới là quan trọng nhất. Người thanh niên nói: – Bĩ cực thái lai. Cung Sính mím môi gật đầu, nói: – Tạ tiên sinh đã nói lời hay. Xác nhận Cung Sính đã ổn định lại cảm xúc, người thanh niên liền quay lại chủ đề chính – vị "thê huynh" kia của Cung Sính là một biến số, giống như một quân cờ từ trên trời rơi xuống, nhìn thì có vẻ nằm ngoài thế cục, nhưng không ai dám chắc "hắn" có ra tay làm rối vào thời khắc mấu chốt hay không. Hơn nữa, thời cơ người này xuất hiện không khỏi quá trùng hợp, cố tình nhận việc vẽ tranh xuân cung, cố tình đụng phải Cung Sính đang được giấu ở Nguyệt Hoa Lâu dưỡng thương, lại cố tình là "thê huynh" cũ của Cung Sính. Không, cái danh "thê huynh" này là thật hay giả còn phải xem lại. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Trùng hợp nhiều quá, càng giống như là có kẻ cố tình sắp đặt. Người thanh niên dùng ngón tay nhẹ gõ lên bàn cờ: – Ngươi và trưởng nữ nhà họ Thẩm kết tóc se duyên, hiểu biết được bao nhiêu? Đối với vị "thê huynh" này lại biết được bao nhiêu? Cung Sính ngước mắt lên, trầm tư một lát rồi lắc đầu. Hắn xấu hổ nói: – Không biết gì cả. Người thanh niên: "..." Ông Chi: "..." Nếu không phải vì sự cố ngoài ý muốn, hai người chỉ cần tam bái là đã thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, vậy mà hắn lại có thể nói ra ba chữ "không biết gì cả"? Cung Sính cũng cảm thấy mình có hơi quá đáng. Chỉ là... Hắn vô cùng thành khẩn: – Ta thật sự không biết gì cả. Trên thực tế, hôn sự của hắn đều được tiến hành một cách gấp gáp. Thư mời, lễ thư, nghênh thư hắn đều chưa từng thấy, sáu lễ gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghênh cũng được giản lược tối đa. Hắn bị cha gọi về nhà mới biết mình sắp phải thành hôn trong vài ngày tới. Nhiều nhất là được cho biết nhà gái họ gì, con thứ mấy, bao nhiêu tuổi, để hắn có chuẩn bị tâm lý, ngoài ra không biết gì hết, ngay cả người cũng là ngày đại hôn mới vội vàng gặp một lần, lại còn là bộ dạng đã trang điểm đậm. Có thể nhận ra "thê huynh" và vị hôn thê tướng mạo cực giống, thật sự là không dễ dàng gì! Ông Chi nghe vậy, khâm phục vỗ vỗ vai hắn. Vốn nghe Trung Nguyên nhiều cuộc hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt, chú trọng "lệnh của cha mẹ, lời người mai mối", nhưng vừa mù vừa điếc như Vân Trì huynh đây đúng là hiếm thấy. Ánh mắt của người thanh niên cũng một lời khó nói hết. Cung Sính đành quẫn bách nói: – Cuộc đại hôn này vốn không phải vì kết giao hai họ, chỉ là để tránh họa giữ lại mồi lửa, không tránh khỏi có phần hấp tấp... Nói đến đây, chính hắn cũng không nói nổi nữa, chỉ muốn che mặt. Đây đâu phải là "hấp tấp một chút"... Nói là trò trẻ con cũng không ngoa. – Trưởng nữ nhà họ Thẩm đã mất, nhưng thê huynh... Thẩm Đường vẫn còn – nhà họ Thẩm tốt xấu gì vẫn còn người sống. – Cung Sính chỉnh đốn lại cảm xúc, trên mặt tự nhiên toát ra vẻ đồng tình, vì vị hôn thê vội vàng gặp một lần đã sinh tử vĩnh biệt kia. – Cũng là trong bất hạnh có vạn hạnh. Thấy Cung Sính đã tin tưởng không chút nghi ngờ, người thanh niên nhíu mày, âm thầm trao đổi ánh mắt với Ông Chi. Hai người ngầm hiểu ý nhau, nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Một lúc sau, chưởng quỹ trông mòn cả mắt mới đợi được Thẩm Đường ra, liền kéo tay nàng đến một góc: – Ngươi có đắc tội với mấy người đó không? Thẩm Đường lắc đầu: – Không có. Chưởng quỹ lại hỏi: – Vậy ngươi quen họ à? Lão mơ hồ nghe được cái gì mà "thê huynh"... Thẩm Đường nói: – Quen một người trong đó, nhưng cũng không có giao tình gì. Chưởng quỹ cứ yên tâm, sẽ không gây phiền phức đâu. Chưởng quỹ hiệu sách âm thầm cân nhắc, cũng đúng là lý đó. Lão đem tiền công của Thẩm Đường bỏ vào túi tiền đưa cho nàng, dặn dò: – Ngươi kiểm kê cẩn thận đi, hay là ta cho ngươi mượn cái cân tiểu ly để cân thử? Thẩm Đường ước lượng thử, trong lòng đã rõ. – Không cần cân tiểu ly đâu. Cho nàng, nàng cũng có biết dùng đâu. Thẩm Đường cúi đầu đếm từng thỏi một, đang thầm than số tiền vừa đến tay còn chưa nóng đã phải tiêu đi, chưởng quỹ nói: – Ta và Nguyệt Hoa Lâu cũng coi như quen biết, giúp ngươi nói vài câu có khi lại tiết kiệm được một ít. – A? Chưởng quỹ hỏi lại: – Ngươi không phải muốn chuộc lại em trai hay em gái của mình sao? Tạp dịch tuổi không lớn, chỉ cần không xinh đẹp xuất chúng như ngươi, số bạc trong tay ngươi chắc là đủ rồi, có khi còn trả giá được nữa ấy chứ. Thẩm Đường: "???" Nàng nói mình có em trai em gái bị kẹt ở Nguyệt Hoa Lâu từ khi nào? – Người muốn chuộc về không phải trẻ con, mà là một vị lão tiên sinh. Chưởng quỹ miệng nhanh hơn não, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: – Lão nhân à? Lão nhân thì càng rẻ, tuổi càng lớn càng không đáng tiền. Lời này tuy đau lòng, nhưng lại là sự thật. Tạp dịch lớn tuổi sức không bằng người trẻ, tinh thần không đủ làm việc cũng không được nhiều, giá trị tổng hợp đúng là không bằng thanh niên trai tráng, càng không bằng trẻ con có tiềm lực, bởi vậy giá cả là thấp nhất. Muốn chuộc về, chút tiền ấy hẳn là đủ rồi. Không may là, người quen ở Nguyệt Hoa Lâu vẫn còn đang ngủ. Chưởng quỹ trực tiếp tìm đến chủ sự của Nguyệt Hoa Lâu, dùng ngón tay gõ bàn, đi thẳng vào vấn đề: – Này, có mối làm ăn đây, mua của ngươi một người. Chủ sự ngước mắt nhìn người tới, nhận ra là chưởng quỹ của hiệu sách Chính Quang đã hợp tác nhiều lần, sắc mặt liền tốt hơn, tươi cười rạng rỡ. – Ồ, mua ai thế? – Là vị tiểu nương tử này muốn mua. Chưởng quỹ nghiêng người để lộ Thẩm Đường ra. Chủ sự nhìn thấy gương mặt của Thẩm Đường, mắt sáng rực lên, tướng mạo này nếu phát triển hoàn toàn, tuyệt đối là một cây hái ra tiền! Thẩm Đường nói: – Ta muốn mua một tạp dịch làm việc ở nhà bếp, ông ấy họ Chử, tóc hoa râm, trông khoảng bốn năm mươi tuổi. Chủ sự thu lại tâm tư, trong đầu suy nghĩ một chút liền biết người Thẩm Đường tìm là ai: – Ngươi nói lão Chử, cái lão già đó à? Ngươi muốn mua? Thẩm Đường gật đầu: – Vâng. Chưởng quỹ ở một bên khuyên nhủ: – Một tạp dịch lớn tuổi, bán rẻ một chút đi. Các ngươi không thiệt, cũng coi như giúp vị tiểu nương tử này trọn vẹn một mảnh hiếu tâm, xem như làm việc thiện tích đức vậy. Thẩm Đường: "..." Người ta thì trời ban thanh mai trúc mã, còn mình thì trời ban ông nội hay gì???