Chương 23: Điền sư

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:35

– Ta có một con la trắng, xưa nay chưa từng cưỡi... Thẩm Đường ngồi trên lưng Mô Tô không lúc nào yên, khi thì nghển cổ hát vang, lúc lại ngắt lá dọa hoa. Hòa cùng tiếng lục lạc "đinh linh đinh linh", giọng hát lạc điệu sai nhịp của nàng cũng cất lên. Thỉnh thoảng quên lời, nàng lại "hừ hừ" hai tiếng cho qua. – Một hôm hứng chí dâng trào, ta cưỡi la đi dạo chợ... Kỳ Thiện cuối cùng không thể nhịn được nữa: – Thẩm tiểu lang quân, môn nhạc này ngài học từ ai vậy? Quả là làm hại con cháu người ta. – Không dễ nghe sao? Thẩm Đường hỏi một cách chân thành. Dù ký ức không còn nhiều, nhưng nàng mơ hồ nhớ rằng mình hẳn phải là một danh ca, kiểu cất giọng lên là có thể làm say đắm lòng người. Vừa biết hát, vừa biết vẽ, đúng chuẩn hình mẫu phụ nữ ưu tú của nhân loại. Kỳ Thiện nhìn Thẩm Đường với vẻ mặt một lời khó nói hết. Ánh mắt nàng lại vô cùng bình thản và tự tin, rõ ràng không chỉ không cảm thấy giọng hát của mình có vấn đề, mà còn cho rằng gu thẩm mỹ của hắn có vấn đề. Kỳ Thiện không hiểu nổi sự tự tin này của nàng từ đâu ra, bèn nói: – Có một câu nói rất hợp với hoàn cảnh này — ấy là tiếng chim sơn ca lạc điệu. Thẩm Đường nghi hoặc: – Cái gì? Kỳ Thiện nén cười nói: – Ấy là giọng hát the thé, khó nghe chói tai. Thẩm Đường: "..." Nắm đấm của nàng ngứa ngáy! – Nguyên Lương có thể sống yên ổn đến từng này tuổi, chắc hoàn toàn là nhờ may mắn nhỉ? Người đâu mà xinh đẹp thế, chỉ tiếc là có cái miệng! – Đương nhiên là bằng thực lực. Thẩm Đường: "..." Thấy vẻ mặt nàng mất kiểm soát, ngũ quan như muốn xô lệch cả vào nhau, Kỳ Thiện thoải mái cười lớn: – Thẩm tiểu lang quân đừng sốt ruột, ngài còn trẻ, từ từ học vẫn còn cứu vãn được. Ước chừng qua một canh giờ, Kỳ Thiện ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này đúng là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày. Đừng nói là áp giải phạm nhân, cho dù không làm gì cả mà chỉ đứng yên, mồ hôi cũng không kìm được mà túa ra, ướt đẫm cả áo trong. – Có muốn đi nhanh hơn không? Thẩm Đường nói: – Đi gần quá sợ bị phát hiện. Kỳ Thiện: – Với cái thói lười biếng của đám lính kia, nắng to thế này đời nào chịu đi tiếp? Hơn phân nửa là sẽ tìm chỗ râm mát nghỉ chân, uống trà giải nhiệt. Thẩm tiểu lang quân đã cho nhiều "gia vị" vào trà như vậy, tại hạ sợ đi chậm sẽ không xem được kịch hay. – Nguyên Lương nói có lý, vậy ta đi trước một bước xem kịch nóng hổi đây, ngài không chịu cưỡi la thì cứ từ từ dùng hai chân mà đi nhé. Thẩm Đường quất một roi vào mông Mô Tô. Mô Tô đau điếng, co cẳng chạy như điên. Chỉ một loáng sau đã chỉ còn lại một chấm nhỏ, đối mặt với màn "khiêu khích" trẻ con của Thẩm Đường, Kỳ Thiện chỉ cười cười, dường như không thèm để ý, nhưng ngay sau đó miệng hắn khẽ ngâm: – Truy phong nhiếp cảnh. Vỗ cánh có thể bay vút trời xanh, dang chân có thể đuổi gió lướt bóng. Thân hình hắn khẽ nhoáng lên, chỉ để lại một tàn ảnh, phảng phất như đang đạp gió mà đi. Mỗi một bước chân đều vượt xa hơn ba trượng, thần thái thong dong, dáng vẻ nhẹ nhàng. Thẩm Đường: "???" Kỳ Thiện lướt qua người nàng mang theo một cơn gió nhẹ, chớp mắt một cái, bóng người đã ở xa mấy chục trượng. Thẩm Đường: "!!!" – Trọng tài đâu! Có người chơi gian lận! Nàng cuối cùng vẫn là thua ở chỗ kinh nghiệm dùng ngôn linh không đủ, cưỡi Mô Tô bốn chân vẫn không chạy lại Kỳ Thiện hai chân. Trời nắng như thiêu như đốt, đám lính áp giải xe tù bị phơi đến không chịu nổi, bèn chui vào một khu rừng nhỏ rậm rạp để nghỉ tạm. Bọn chúng túm năm tụm ba ở chỗ râm mát, mấy chiếc xe tù thì bị vứt bừa bãi dưới ánh mặt trời. Các phạm nhân trên xe, người thì bị phơi đến say nắng, mặt mày xanh xao, toàn thân bủn rủn vô lực, người thì mang trên mình những vết roi nghiêm trọng. Trong đó, vị ngự sử trung thừa kia là người bị thương nặng nhất. Mệt, mỏi, đói, khát, cổ họng như bốc khói, ngự sử trung thừa thậm chí cảm thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi. Để tra tấn phạm nhân, đám lính dùng đủ mọi thủ đoạn, mấy chiếc xe tù áp giải họ đều được chế tạo đặc biệt dựa theo chiều cao của họ. Có chiếc đặc biệt cao, phạm nhân chỉ có thể hơi nhón mũi chân thì cổ và cổ tay mới thoải mái; có chiếc lại đặc biệt thấp, không thể đứng thẳng cũng không thể ngồi xuống, chỉ có thể duy trì tư thế nửa ngồi xổm. Bất kể là loại nào cũng không thể ngủ yên, mấy ngày trôi qua, không cần quất roi cũng đủ lấy đi nửa cái mạng. Xe tù của ngự sử trung thừa thuộc loại đặc biệt cao. Ông chỉ có thể cố gắng nhón mũi chân mới có thể thở được một hơi, nhưng không duy trì được bao lâu gót chân lại hạ xuống. Vết thương nghiêm trọng, cảm xúc bộc phát dữ dội, thiếu nước, đói khát, mệt mỏi... Đủ loại yếu tố cộng lại khiến ông sinh ra ảo giác nghiêm trọng, đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, lẩm bẩm: – Nước, nước... Nước... Ngay lúc ông sắp ngất đi, xe tù của ông bị ai đó đá một cái, sự rung lắc khiến ông tỉnh táo lại. – Cha, cha tỉnh lại đi! – Ngự sử trung thừa gắng gượng tìm lại vài phần lý trí, quay đầu nhìn sang con trai ở xe tù bên cạnh – xe tù của cậu ta là loại thấp, có không gian để ngồi xổm – vẻ mặt cậu ta đầy lo lắng và kinh ngạc, nói: – Cha, cha xem bọn họ kìa. Bọn họ? Ai? Ngự sử trung thừa phản ứng chậm mất mấy nhịp. Ông theo ánh mắt của con trai nhìn qua, chỉ thấy đám lính vừa mới còn đang tránh nắng dưới bóng cây liên tiếp xảy ra chuyện. Kẻ thì hai tay ôm đầu lăn lộn, người thì ngã xuống đất toàn thân co giật, kẻ thì hô hấp dồn dập khó khăn, người thì trợn trắng mắt miệng sùi bọt mép, kẻ thì hàm răng cắn chặt mặt co quắp, cũng có một số ít phản ứng không nghiêm trọng bằng, nhưng cũng ôm bụng quỳ trên mặt đất, có kẻ còn không kiểm soát được mà bĩnh cả ra quần, làm trò cười cho thiên hạ. Kinh nghiệm phong phú như ngự sử trung thừa, nháy mắt đã hiểu ra. Ý nghĩ đầu tiên, đám lính này trúng độc! Ý nghĩ thứ hai, có người muốn cướp tù! Ý nghĩ này khiến ông phấn chấn hẳn lên, một luồng sức mạnh cầu sinh mãnh liệt trào dâng từ sâu trong cơ thể, thúc đẩy ông gắng gượng vực dậy tinh thần. Đám lính kia đã nháo nhào cả lên. – Trong nước có độc! – Có, có độc! – Địch tấn công, cẩn thận đề phòng! Phần lớn binh lính đã trúng độc, chỉ còn hơn mười người chưa kịp uống nước nên thoát nạn. Bọn chúng rút đao vây quanh xe tù, thần sắc kinh hoảng, như chim sợ cành cong mà đề phòng tứ phía. Mấy hơi thở trôi qua, xung quanh vẫn gió êm sóng lặng. Đinh linh— Tới rồi! Ý nghĩ này vang lên trong đầu đám lính. Nhưng kỳ lạ là, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng người. – Người đâu? Ở đâu? – Lũ con ngoan, các ngươi đang tìm ta đấy à? Một giọng nói xa lạ truyền đến từ phía sau mọi người, bọn chúng kinh hãi quay người lại, lại thấy trên xe tù không một bóng người, chỉ có một thiếu niên mặt còn non choẹt, dáng người nhỏ gầy đang cầm kiếm. Thiếu niên vung kiếm lướt qua, lưỡi kiếm sáng như tuyết xẹt ngang trước mắt, hai mắt đau nhói. Máu tươi nhuộm đỏ cả tầm nhìn. – Du tử trên người phách! Thẩm Đường thần sắc lạnh như băng sương, rút kiếm rồi nhảy xuống. Nàng cầm "Kiếm Mẹ Hiền" đi dạy dỗ lũ con ngoan. Trong khi đó, những phạm nhân dưới chân bỗng thấy trống không, cả người ngã sõng soài trên mặt đất. Nhìn lại, những chiếc xe tù đã bị dời đi cách đó mấy chục trượng. Đồng tử của ngự sử trung thừa co rút lại. – Lâu rồi không gặp, Điền sư. Ngự sử trung thừa nghe tiếng liền quay đầu, lại thấy một thanh niên cao gầy đứng cách đó không xa. Hắn đút hai tay vào tay áo, gió nhẹ phía sau thổi bay mấy lọn tóc, toát lên một vẻ đẹp riêng. Người thanh niên mỉm cười gật đầu với ông, chỉ là nụ cười này trông thế nào cũng thấy giả tạo. Điền sư? Ngự sử trung thừa ngẩn người trước cách xưng hô này. Kỳ Thiện thấy vậy liền nói: – Quý nhân thật hay quên, Điền sư. Con trai của ngự sử trung thừa đỡ lấy cha mình, cảnh giác nhìn Kỳ Thiện: – Vị lang quân này, ngài và gia phụ có quen biết sao? Còn gọi là "Điền sư"? Ngự sử trung thừa cũng thấy khó hiểu. Họ quen nhau sao? Với kiến thức của mình, ông dĩ nhiên nhìn ra được người thanh niên đã dùng thủ đoạn gì để cứu mình ra, không ngoài việc dùng "Chi chít như sao trên trời" để tạo ra chiến trường, rồi lại dùng "Di hoa tiếp mộc" hoặc một ngôn linh điều binh khiển tướng nào đó để đưa mấy người họ ra ngoài. Nói thì đơn giản, nhưng nhìn khoảng cách giữa người thanh niên và xe tù, phạm vi bao trùm của "Chi chít như sao trên trời" ít nhất cũng trăm trượng – trước khi quy thuận một vị chư hầu nào đó, chỉ dựa vào sức mình mà làm được đến mức này, sao có thể là một nhân vật vô danh đơn giản được? Nếu đã quen biết, ông nhất định sẽ có ấn tượng.