Chương 19: Sỉ nhục (Hạ)

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:31

Thẩm Đường suýt sặc ngụm trà còn chưa kịp nuốt. – Khụ khụ... Ra là đây chính là ngọn nguồn việc nhà họ Cung bị xét nhà diệt tộc à? – Nghe những lời Kỳ Thiện nói, Thẩm Đường cảm thấy nhà họ Cung cũng chẳng phải phe chính nghĩa vô tội gì. – Biết rõ Trịnh Kiều là gian thần mà còn thả hổ về rừng, nhà họ Cung không nghĩ tới sẽ có ngày bị hắn trả thù hay sao? Trên đời này không phải ai cũng biết tri ân báo đáp. Những gì Trịnh Kiều phải trải qua ở nước Tân hoàn toàn có thể coi là một nỗi nhục lớn. Lúc ấy thế yếu đành phải nín nhịn cho qua chuyện, giờ đã là quốc chủ nước Canh, một sớm đắc thế nắm trong tay quyền lực, mối hận chất chứa trong lòng liền bùng nổ như núi lửa, quá khứ đen tối đều trở thành thứ cần phải chôn vùi gấp. Kỳ Thiện nói: – Chuyện này thì ta không biết. Thẩm Đường trêu chọc: – Ta còn tưởng tiên sinh cái gì cũng biết. Kỳ Thiện làm ra vẻ kinh ngạc: – Được Thẩm tiểu lang quân xem trọng như vậy, là vinh hạnh của tại hạ. Thẩm Đường: "..." Về khoản mặt dày, nàng vẫn không bì được với Kỳ Nguyên Lương, đành cúi đầu uống trà. Kỳ Thiện vừa uống trà vừa âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Đường – hắn vẫn luôn tò mò, Thẩm tiểu lang quân và nhà họ Cung rốt cuộc có quan hệ gì? Vừa nghe ngọn nguồn việc nhà họ Cung bị diệt môn đến từ sự trả thù của Trịnh Kiều, Thẩm tiểu lang quân không hề oán giận cũng chẳng căm ghét, thái độ vô cùng bình thản, dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng chuyện này làm sao có thể không liên quan? Nếu nói Thẩm tiểu lang quân là kẻ bạc tình bạc nghĩa, thì đêm qua sao lại vì một đứa trẻ ngốc mới gặp một lần mà đội mưa bôn ba? Phản ứng của người này hoàn toàn trái với lẽ thường. Bởi vì binh lính nước Canh vẫn chưa rời đi, Thẩm Đường cũng không muốn lúc này ra ngoài gây chú ý, liền bảo chủ quán cho thêm một ấm trà, hai người tiếp tục ngồi lại quán để giết thời gian, tiện thể hỏi thăm thân phận của đám tù phạm trong xe. Chủ quán e dè quay đầu, dùng khóe mắt liếc đám binh lính ngoài quán, rồi hạ giọng nói nhỏ: – Nghe nói là cả nhà ngự sử trung thừa... Thẩm Đường khó hiểu lẩm bẩm, lại nhìn về phía Kỳ Thiện: – Ngự sử trung thừa? Đừng trách nàng thất học, một người mất trí nhớ thật sự không biết. Kỳ Thiện: – Ngự sử trung thừa mà chủ quán nói có phải họ Điền không? – Hình như là họ Điền thì phải? Mấy gã binh lính kia còn hùng hùng hổ hổ cái gì mà "lão già họ Điền","ngự sử trung thừa thì đã sao". – Chủ quán cũng không hiểu mấy chuyện này, đừng nói là mấy vị quan lớn đó, cho dù chỉ là một tên lính gác cổng cũng có thể dễ như trở bàn tay giết chết đám dân đen chúng tôi. Ông rót thêm cho Thẩm Đường một ấm trà, thở dài nói: – Hai vị lang quân vẫn là đừng tò mò, kẻo lại rước họa vào thân! Nước Tân và nước Canh đánh nhau, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là bá tánh hai nước. Bá tánh nước Canh còn đỡ hơn một chút, ngoài việc thuế má nặng hơn ngày xưa gấp rưỡi, ép họ đến không thở nổi, nhưng ít nhất không bị đói chết, còn bá tánh nước Tân thì thảm rồi. Chiến trường chính của hai nước là ở nước Tân. Bá tánh nước Tân không chỉ phải vắt kiệt máu để cung cấp quân nhu lương thảo cho nước mình đánh giặc, mà còn phải đối mặt với sự đốt giết cướp bóc của binh lính nước Canh. Vốn tưởng đánh giặc xong có thể yên ổn một thời gian, ai ngờ quốc chủ nước Canh lại giữ vững nguyên tắc "không thể để anh em chịu thiệt", dung túng cho đám thuộc hạ đã cùng hắn chinh chiến khắp nơi làm xằng làm bậy. Bá tánh nhìn thấy binh lính nước Canh là run như cầy sấy. Chủ quán thấy hai vị lang quân tướng mạo tuấn tú, không nhịn được mà nhắc nhở một câu, kẻo hai cậu trai trẻ bồng bột mà mất mạng. – Chủ quán yên tâm, chúng tôi có chừng mực. – Kỳ Thiện cười đáp lại ý tốt của chủ quán, đợi ông đi chỗ khác bận rộn, nụ cười trên mặt hắn tan biến, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm. – Ngự sử trung thừa là trưởng quan của Ngự Sử Đài, chịu trách nhiệm tiếp nhận sớ tấu của công khanh, duy trì trật tự của các quan viên. Thẩm Đường lòng có linh cảm: – Nói như vậy, vị ngự sử trung thừa kia chắc hẳn đã không ít lần buộc tội Trịnh Kiều? E là cũng đã đắc tội nặng với người ta rồi... Nghĩ đến mấy câu chửi đầy khí phách ban nãy, Trịnh Kiều mà tha cho cả nhà này mới là lạ. Kỳ Thiện thở dài: – Đâu chỉ đơn giản là đắc tội... – Vị ngự sử trung thừa họ Điền kia còn làm gì nữa? – Tại hạ nghe nói vị ngự sử trung thừa đó tính tình cương trực bạo liệt, chấp pháp nghiêm minh, không nể nang ai, mặc kệ ngươi là công khanh quý tộc hay là người phe nào, hễ bị ông ta nắm được thóp là y như rằng bị buộc tội, đương nhiên cũng không bỏ sót Trịnh Kiều. Từ khi Trịnh Kiều trở thành sủng nam của quốc chủ nước Tân, vị ngự sử trung thừa này là người mắng tàn nhẫn nhất trong số các quan viên, còn từng cưỡi ngựa chặn đường lên triều của Trịnh Kiều, trước mặt bá tánh mà chửi thẳng vào mặt... Thẩm Đường nói: – Một chút mặt mũi cũng không cho? Kỳ Thiện: – Không cho. Sau chuyện đó, trong đô thành từ các quan viên cho đến bá tánh, có ai mà không biết Trịnh Kiều dựa vào cái gì để leo lên? Sau này khi Trịnh Kiều về nước, ngự sử trung thừa cũng là người phản đối kịch liệt nhất, quả quyết rằng nếu để kẻ này về nước, chính là thả hổ về rừng, hậu họa vô cùng, liên tiếp mười chín tờ sớ đều là khẩn cầu quốc chủ nước Tân xử tử Trịnh Kiều... Thẩm Đường nghe đến đây đã đoán ra kết cục của cả nhà ngự sử trung thừa. – Trịnh Kiều một sớm lật mình, cả nhà ngự sử trung thừa... không, cả tộc trên dưới đều không xong rồi... Nhà họ Cung tốt xấu gì cũng từng giúp Trịnh Kiều, vậy mà cũng rơi vào cảnh kẻ chết người bị sung quân, huống chi là ngự sử trung thừa. Kỳ Thiện lại nói: – Không chỉ vậy. – Còn có thù oán khác sao? – Trước khi Trịnh Kiều về nước, ngự sử trung thừa đã kêu gọi môn sinh đệ tử cùng với các tộc nhân đang làm quan trong triều, cùng nhau dâng sớ khẩn cầu quốc chủ nước Tân xử tử Trịnh Kiều. Quốc chủ cũng từng một lần bị áp lực, cộng thêm việc có ý kiến với Trịnh Kiều, đã nảy sinh sát tâm... Nghe nói chiếu chỉ đã viết xong, chỉ chờ ban xuống. Chỉ là Trịnh Kiều cao tay hơn một bậc, biết trước được tin tức, tài tình hóa giải nguy cơ, suốt đêm chạy trốn về nước Canh. Nếu nhận được tin tức muộn hơn một chút, hắn chắc chắn phải chết. Thẩm Đường: "..." Nên nói gì đây? – Câu chuyện này cho chúng ta biết, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhân lúc hắn bệnh phải lấy mạng hắn, có thể ra tay trước thì cứ ra tay trước, để tránh đêm dài lắm mộng. Kỳ Thiện nghe Thẩm Đường nghiêm túc "rút ra bài học", khóe miệng hơi giật giật, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng. Vừa mới hớp một ngụm trà, lại nghe ngoài quán có tiếng tù phạm khóc lóc thảm thiết, xen lẫn tiếng chửi rủa trong nấc nghẹn: – Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Trịnh Kiều, ngươi cái thằng long dương bán thân cầu vinh, ngươi sao dám làm thế... Ngươi sao dám! Thẩm Đường quay đầu nhìn ra ngoài quán. – Lại xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ Thiện đứng dậy đi đến cửa quán hỏi thăm, chẳng mấy chốc đã quay về với sắc mặt lạnh lùng, khí thế quanh thân khiến người ta rét run: – Trịnh Kiều tìm mãi không được quốc tỉ của nước Tân, chờ không nổi nữa, liền hạ lệnh bắt quốc chủ nước Tân dẫn theo các cựu thần chính thức đầu hàng... Thẩm Đường kinh ngạc: – Ta tưởng đã đầu hàng rồi chứ... Kỳ Thiện nói: – Còn thiếu một nghi thức, Trịnh Kiều coi trọng nhất cái này. – Thua thì đầu hàng, chuyện này không phải bình thường sao? Tại sao những tù phạm kia lại phản ứng dữ dội như vậy? Tên tù phạm kia bị đánh đến nửa sống nửa chết vẫn kiên cường không xin tha không khóc, sao một chuyện đã rồi như thế này lại khiến ông ta khóc thành như vậy... Trong đó ắt có ẩn tình. Kỳ Thiện siết chặt đôi tay buông thõng bên người, cổ họng nghẹn lại, giọng nói mang theo một sự run rẩy nhỏ đến khó phát hiện. Hắn hung hăng nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, bình tĩnh nói: – Quốc tỉ tìm mãi không được, Trịnh Kiều tức giận, ép quốc chủ nước Tân nhường ngôi cho vị công chúa duy nhất dưới gối mình... Thẩm Đường dùng ánh mắt dò hỏi: – Sau đó? Vừa đổi tên thành "Trọng Đài" để sỉ nhục, vừa ép người ta nhường ngôi cho công chúa, Trịnh Kiều còn nhiều trò thật. Kỳ Thiện thần sắc phức tạp: – Rồi lại để vị công chúa đó thực hiện nghi lễ Hàm Bích, mình trần dẫn theo đám quan lại còn sót lại, dâng thành đầu hàng... Thẩm Đường: "..."