Thẩm Đường mặt không cảm xúc nhìn người thanh niên.
*Theo kịch bản thông thường, mấy người trông như sắp duỗi cẳng tới nơi thế này, thể nào cũng sống dai hơn cả mấy gã đô con khỏe mạnh, đúng là tai họa để lại ngàn năm mà. Chết tiệt, quên mất gã này biết đọc suy nghĩ... Huynh đài ơi, thế này mà cũng nghe được à?*
Người thanh niên ho nhẹ mấy tiếng:
– ... Tiểu lang quân còn rất hài hước.
Thẩm Đường: "..."
Chưởng quỹ vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác: "..."
Lão dùng khóe mắt liếc trộm khuôn mặt vừa sắc sảo vừa hoang dã nhưng rõ ràng là của một thiếu nữ của Thẩm Đường, tin chắc mình không phán đoán sai giới tính, thầm chửi người thanh niên có phải mắt mũi kèm nhèm lắm không—
Sao lại có thể nhận nhầm cả nam nữ chứ?
Người thanh niên mày khẽ nhúc nhích, vẫn chưa mở miệng giải thích.
Vị tiểu quan kia theo sau bước ra từ tấm bình phong, mí mắt hơi rũ xuống, liếc qua Thẩm Đường và chưởng quỹ rồi ra hiệu cho gã sai vặt đang hầu hạ. Gã sai vặt ngầm hiểu, đưa một túi tiền nặng trĩu cho chưởng quỹ.
– Phiền ngài kiểm kê một chút.
Chưởng quỹ làm nghề này nhiều năm, tiền bạc qua tay vô số kể, vừa cầm lên ước lượng đã biết nặng nhẹ thế nào, số lượng bạc bên trong không thành vấn đề. Lão lại mở túi ra đếm lại, tươi cười nói:
– Không vấn đề gì, không vấn đề gì.
Tiểu quan nói:
– Nếu đã vậy, coi như đã thanh toán xong.
Theo thường lệ, tiếp theo hẳn là "tiễn khách".
Chưởng quỹ cũng là người biết điều, cầm túi tiền chuẩn bị dẫn Thẩm Đường rời đi, chỉ là không biết do trùng hợp hay sao, sau tấm bình phong lại truyền đến tiếng ho khan xa lạ thứ ba, theo sau là tiếng rên đau bị nén lại nơi cổ họng, dường như có vật gì đó nặng trịch vừa lăn từ trên giường xuống.
Động tác chuẩn bị đứng dậy của Thẩm Đường khựng lại.
Ủa—
Giọng nói vừa rồi rõ ràng là của đàn ông?
Hình như tình trạng sức khỏe không tốt lắm?
Nàng vốn cứ nghĩ khách đến lầu xanh tìm vui đều là bên chủ động, nhưng nghe động tĩnh vừa rồi, người đang không khỏe nằm trên giường mới là khách hàng thật sự? Chuyện này không khỏi làm nàng nghĩ đến một câu nói, đại loại là: *Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, trông thì xấu mà chơi bời ra phết. *
Mơ hồ còn ngửi thấy một chút mùi máu tanh cùng vị đắng cay đặc trưng của thảo dược, nàng không khỏi ném cho vị tiểu quan sâu không lường được kia một ánh mắt khâm phục.
Nghe thấy động tĩnh, vẻ mặt tiểu quan vẫn không chút thay đổi, gần như là đi nhanh vòng qua tấm bình phong, Thẩm Đường chỉ kịp nhìn thấy một góc áo của hắn.
Thấp thoáng, còn nghe được tiếng tiểu quan gọi:
– Vân Trì...
Thẩm Đường: "..."
Vân Trì?
Vân nào, Trì nào, họ gì?
Hình như nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu đó...
Thẩm Đường vừa nghĩ đến đây, bỗng nhớ ra điều gì đó, ngũ quan dần dần cứng đờ, vặn vẹo. Đôi đồng tử dao động, tầm mắt chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng chạm phải ánh mắt của người thanh niên đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ cần nhìn thấy ý vị sâu xa trong mắt người thanh niên, nàng liền biết mình lại bị nghe lén. Lão trời không quản mấy kẻ gian lận này à?
Thẩm Đường lùi về sau nửa bước, tay phải đặt sau lưng. Nếu người thanh niên có hành động gì bất thường, nàng sẽ lập tức hóa ra "Kiếm Mẹ Hiền", dạy cho hiếu tử này cách làm người. Với khoảng cách giữa hai người, nàng tự tin có thể một kiếm lấy mạng. Rốt cuộc không phải mưu sĩ có Văn Tâm nào cũng "khốn nạn" như Kỳ Nguyên Lương.
Người thanh niên cười như không cười hỏi:
– Tiểu lang quân sao lại căng thẳng vậy?
Thẩm Đường nói:
– Vì sao ư, trong lòng ngươi không biết sao?
Dưới ánh mắt khó hiểu của chưởng quỹ, người thanh niên không chút kiêng dè hỏi Thẩm Đường:
– Tiểu lang quân, ngươi quen Vân Trì tiểu lang quân à?
Thẩm Đường hỏi lại:
– Hắn họ Cung?
Người thanh niên gật đầu:
– Phải.
Thẩm Đường: "..."
Lại là Cung Sính, Cung Vân Trì!
Sao hắn lại xuất hiện ở Nguyệt Hoa Lâu?
Trong phút chốc, Thẩm Đường không biết nên bắt đầu chửi từ đâu – nhà họ Cung bị sung quân, theo như phán quyết của triều đình, đàn ông bị đưa ra biên ải làm khổ sai, phụ nữ bị đày tới Giáo phường ở Hiếu Thành – nàng hồi tưởng lại đoạn văn này một lần nữa, tin chắc mình nhớ không lầm.
Tầm mắt Thẩm Đường hướng về phía tấm bình phong, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu qua nó, nhìn rõ bóng người mờ ảo phía sau:
– Sao hắn lại ở đây?
– Con đường sung quân gian khổ, người thường còn khó mà đi hết, huống chi là một người đã bị phế đan phủ. Nửa cái mạng gần như đã mất, mắt thấy sắp đến chỗ Diêm Vương báo danh, tại hạ liền đưa hắn về đây. – Người thanh niên nói những lời này một cách bình thản và chân thành.
– Tiểu lang quân vẫn chưa trả lời, ngươi làm sao quen được Cung Vân Trì? – Không đợi Thẩm Đường trả lời, hắn dùng một giọng điệu như đang đùa giỡn: – Nếu tiểu lang quân không chịu trả lời, vì sự an toàn của tại hạ và những người liên quan, e là ngươi không thể bình an vô sự mà trở về được đâu.
Chỉ thiếu nước nói thẳng là muốn giết người diệt khẩu.
Thẩm Đường thầm lẩm bẩm: *Thích thì chiều, chuyện nhà họ Cung bị sung quân ai mà không biết? Lão tử biết tên này thì phải quen hắn chắc?*
Ngoài miệng nói:
– Ta cũng là nghe người ta kể về cảnh ngộ của nhà họ Cung, mới biết Cung Vân Trì, người từng có duyên gặp mặt một lần, cũng nằm trong danh sách bị sung quân. Chợt nghe được cái tên quen thuộc, tự nhiên sẽ muốn xác nhận một chút.
Người thanh niên mỉm cười híp mắt, lại hỏi:
– Thật không?
Thẩm Đường nói:
– Tuyệt đối không nói dối.
Người thanh niên nhíu mày suy tư, không biết có tin hay không.
Rốt cuộc Thẩm Đường biết người thanh niên có thể nhìn trộm nội tâm, trong tình huống này mà suy nghĩ trong lòng vẫn còn sinh động, ai biết có phải là cố tình đánh lạc hướng phán đoán hay không?
Ngay lúc không khí đang giằng co, trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn của một thiếu niên:
– Cố tiên sinh, có khách tới sao?
Người thanh niên cười cười, hai tay chắp trong tay áo.
Lười biếng nói:
– Nghe nói là có duyên gặp mặt ngươi một lần.
Một lúc lâu sau, sau một hồi tiếng quần áo sột soạt, vị tiểu quan kia dìu một người thanh niên nửa thân trên quấn vải trắng như tuyết bước ra. Nói là thanh niên, nhưng thực ra tướng mạo còn nhỏ hơn vị tiểu quan kia hai tuổi, nhiều nhất cũng chỉ mười bảy, mười tám. Có lẽ do trên đường sung quân đã chịu quá nhiều khổ cực, ngũ quan đã mất đi vẻ non nớt và ngây ngô, ngược lại mang một nỗi u buồn và suy yếu đặc quánh không thể rũ bỏ.
Thẩm Đường: "..."
Đúng là muốn lấy mạng người mà!
Nàng bây giờ hoàn toàn không dám có suy nghĩ gì trong đầu.
Gã gian lận có thể nhìn trộm suy nghĩ của người khác kia vẫn còn đang đứng một bên như hổ rình mồi, nàng không muốn bị diệt khẩu đâu.
Cung Sính cũng thấy rõ tướng mạo của Thẩm Đường, thoáng sững người.
Người thanh niên vừa thấy phản ứng này của hắn liền biết Cung Sính đã từng gặp qua gương mặt này của Thẩm Đường – vị tiểu lang quân này vậy mà thật sự không nói dối?
– Vân Trì, là người quen của ngươi à?
Vị tiểu quan mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Cung Sính lắc đầu:
– Không phải người quen, nhưng hẳn là đã gặp qua.
Tiểu quan cảnh giác ba phần, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Đường, ánh mắt này còn mang theo sát ý không nên có ở một người làm nghề này, nếu là người bình thường, có lẽ chỉ một ánh mắt đã bị dọa cho chết khiếp.
Hắn lại xác nhận với Cung Sính:
– Người này có hại ngươi không?
Cung Sính nghĩ ngợi, lại lắc đầu:
– Hẳn là không.
Tiểu quan bị khơi dậy một chút tò mò:
– Người này là...
Cung Sính cười khổ lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay tiểu quan, ý bảo hắn không cần dìu mình. Tiểu quan buông tay, Cung Sính dựa vào chính mình miễn cưỡng đứng vững, hướng về phía Thẩm Đường chắp tay thi lễ, miệng nói:
– Tại hạ là Cung Vân Trì, xin tạ lỗi với thê huynh.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh.
Người thanh niên: "..."
Tiểu quan: "..."
Người bị chấn động nhất chính là Thẩm Đường.
Nàng suýt nữa không kiểm soát nổi cảm xúc, cố gắng nặn ra một giọng điệu cứng ngắc, không quá châm chọc để hỏi lại:
– Ngươi tạ lỗi với ta chuyện gì?