Chương 48: Chờ người ba lạng bạc

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:56

Người thanh niên vừa xuống lầu, khóe mắt đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất khỏi tầm mắt. Kia chẳng phải là vị tiểu lang quân, người anh vợ trên danh nghĩa của Cung Sính sao? Sao người này bây giờ mới đi? Người thanh niên gọi một gã sai vặt đến, hỏi cho rõ mục đích Thẩm Đường ở lại Nguyệt Hoa Lâu, ai ngờ gã sai vặt lại đáp bằng một vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: – Ngài nói vị tiểu nương tử kia ư? Cô ấy đến để chuộc ông nội mình về, chính là lão Chử làm tạp dịch ở nhà bếp phía sau đấy ạ. Đúng là hiếu thuận thật. Người thanh niên nghe vậy liền cụp mắt xuống, như có điều suy nghĩ. – Lão Chử mà ngươi nói là ai? Nếu là con cháu nhà họ Thẩm, cho dù thật sự có ông nội thì cũng đã toi mạng dưới đài chém đầu rồi, sao lại có thể làm tạp dịch ở nhà bếp của Nguyệt Hoa Lâu được? Người này vốn đã có nhiều điểm đáng ngờ, lúc này còn không quên mua thêm một người hầu. Mua một lão tạp dịch lớn tuổi về để làm gì? Ánh mắt người thanh niên hơi tối lại, trong lòng muôn vàn suy tính. Hắn vốn là người cẩn thận đa nghi, tự nhiên sẽ không bỏ qua. – Chuyện này... tiểu nhân mới đến được ba tháng, cũng không rõ lắm, chỉ biết lão Chử làm việc ở nhà bếp phía sau, là một người ít nói, tính tình hơi cổ quái. Không hỏi ra được gì, người thanh niên cũng không làm khó hắn. – Gọi chủ sự của các ngươi tới đây. Bên ngoài Nguyệt Hoa Lâu. Chử lão tiên sinh ôm bọc quần áo cũ nát vào lòng, thần sắc bình tĩnh nhìn con phố vắng tanh, Thẩm Đường đứng bên cạnh không nói lời nào. Chưởng quỹ cũng có lòng, nhường lại không gian cho đôi "ông cháu" xa cách nhiều năm này hàn huyên tâm sự. Hơn nữa lúc này là ban ngày, tuy đang ở chốn lầu xanh rồng rắn lẫn lộn nhưng hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì, lão liền yên tâm cáo từ, trở về trông coi cửa hàng. Nhìn theo bóng chưởng quỹ rời đi, Thẩm Đường lại ngẩng đầu nhìn Chử lão tiên sinh, người sau vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó. Nàng hơi hé miệng, đang lo không biết tìm chủ đề gì để phá vỡ không khí ngượng ngùng, chú la Mô Tô nhà nàng đã ngậm dây cương lon ton chạy tới, dùng đầu khẽ húc vào lòng nàng. Thẩm Đường theo bản năng đón lấy. Nàng nghĩ ra cách để bắt chuyện. – Chử lão tiên sinh, đường về còn xa lắm, hay là ngài lên... lưng la trước đi? – Nàng vốn định nói "lưng ngựa", nhưng khổ nỗi Mô Tô nhà mình dù có cao lớn đẹp mã đến đâu cũng là một con la chứ không phải ngựa. Không thể cứ chỉ la bảo ngựa được... – Chử lão tiên sinh? Thẩm Đường lại nhẹ giọng gọi một câu, đánh thức Chử lão tiên sinh đang có vẻ xuất thần. Ông nhìn Mô Tô, Mô Tô cũng đang nhìn ông. Ông lại nhìn vị tiểu lang quân vóc dáng chưa cao đến ngực mình, cũng là chủ nhân mới của mình, chủ nhân cũng đang nhìn ông. Bị một người một la dùng ánh mắt y hệt nhau nhìn chằm chằm, tâm trạng ông có chút vi diệu, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cúi đầu nói: – Nô không dám. Thẩm Đường: "..." Miệng thì xưng "nô", nhưng khí chất và ánh mắt của ông lại chẳng hề ăn nhập gì với cách xưng hô này, nghe vô cùng gượng gạo. Thế là nàng xua tay nói: – Chử lão tiên sinh, chữ "nô" này bỏ đi, ông cứ xưng tên hoặc tự là được. Chử lão tiên sinh nghe vậy, thần sắc ngẩn ra, nhưng vẫn không mở miệng phản bác, chỉ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý. – Vâng. – Vậy ông tên gì, tự là gì? Ta họ Thẩm, tự Ấu Lê, ta là con thứ... – Trao đổi tên họ là một trong những dấu hiệu cho thấy mối quan hệ đã tiến thêm một bước, Thẩm Đường dựa theo cách tự giới thiệu tiêu chuẩn mà mở lời, nhưng nói đến thứ bậc thì khựng lại. *Nguyên chủ là con thứ mấy trong nhà nhỉ?* *Thôi kệ, nhất thời không nhớ ra, cũng không quan trọng. * Nàng liền bịa ra một con số. – ... thứ năm trong nhà, ông cứ gọi ta là Ngũ Lang. Nếu gọi nàng là Ngũ nương tử, nàng cũng không có ý kiến. Chỉ là... Rõ ràng là một mỹ nhân yểu điệu, thế mà cứ bị nhận nhầm thành cậu ấm đẹp trai, mắt mũi dân bản xứ thế giới này ít nhiều có vấn đề cả rồi. Chử lão tiên sinh nói: – Chử, Chử Diệu, tự Vô Hối. – Chử Diệu? Tên hay thật."Tinh kỳ vân nhiễu, ngọn gió lay cờ. Nắng mai rực rỡ, soi sáng đồng hoang". Chữ "Diệu" mang nghĩa rực rỡ, với mong ước một đời sáng lạn, lại lấy tự là "Vô Hối", nghĩa là không u ám, không hối tiếc. Ngụ ý rất hay. – Thẩm Đường theo thói quen buông một lời khen xã giao, nuốt lại những lời châm chọc vào bụng. Lời chúc thì hay thật, tên và tự cũng hay, chỉ tiếc hiện thực và lời chúc thường trái ngược nhau. Người đặt tên và tự hy vọng cuộc đời ông "rực rỡ sáng lạn, không u ám hối tiếc", kết quả là về già lại bị bán vào nhà bếp rửa bát đĩa, hình như còn bị phế cả Văn Tâm. Ai, đúng là một chữ THẢM viết hoa. Nàng lại nhắc lại lời mời ban nãy, chỉ vào Mô Tô với ánh mắt vô tội: – Tiên sinh có muốn cưỡi không? Mô Tô ngoan lắm, đi không hề xóc nảy. Chử Diệu nhận lấy dây cương của Mô Tô từ tay Thẩm Đường, ánh mắt ra hiệu cho nàng lên lưng la. Đợi nàng ngồi vững, ông mới nhàn nhạt nói: – Tuyệt không có chuyện chủ nhân đi bộ mà kẻ hầu lại cưỡi la, thế là không hợp quy củ. Thẩm Đường lẩm bẩm: – Làm gì có nhiều quy củ như vậy... Nàng mua lão Chử về là để tiếp quản vị trí "NPC dẫn đường" của Kỳ Thiện, thật sự không có ý định để một lão nhân lớn tuổi chăm sóc mình, huống chi vị này tương lai còn sắm vai "nửa người thầy". Chử Diệu nói: – Không giống nhau. Thẩm Đường nghi hoặc: – Chỗ nào không giống nhau? Tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ, ở đâu mà chẳng giống nhau. Chử Diệu một tay dắt la, một tay ôm bọc quần áo cũ nát, đi về phía đầu đường, không trả lời câu "chỗ nào không giống nhau", ngược lại hỏi một câu có chút kỳ quái. – Ngũ Lang đã tốn bao nhiêu tiền bạc để mua ta? Đây là hỏi nàng đã tốn bao nhiêu tiền để mua ông ấy? Thẩm Đường chần chừ: – Tuy rằng, để giữ thể diện cho tiên sinh, ta nên nói giá cao hơn một chút, nhưng như vậy lại không thành thật... Chủ sự vốn định hét giá năm lạng, nhưng vì hiểu lầm chúng ta là ông cháu nên đã động lòng thương cảm, chủ động bớt đi hai lạng. Nàng nào biết, Chử Diệu đang quay lưng về phía mình, trên mặt thoáng hiện lên một vẻ cổ quái, vừa như hoài nghi lại vừa như đấu tranh nội tâm, phức tạp khôn tả. Một lúc lâu sau ông vẫn không có phản ứng gì. Thẩm Đường đang nghi ngờ ông có phải không thèm để ý đến mình không, lại nghe ông lẩm bẩm: – Cho nên... là ba lạng? Thẩm Đường: "..." Năm trừ hai bằng ba... Bài toán này khó đến thế sao? Do dự lâu như vậy? Tự tin lên đi, đúng là ba lạng đấy! – Đúng vậy, ba lạng, chắc là không tính sai... – Thẩm Đường bẻ ngón tay, tin chắc mình không tính sai, rồi lại hoài nghi có phải mình đã tìm nhầm người không. Bài toán trình độ này mà cũng phải do dự mãi, Chử lão tiên sinh thật sự lợi hại như lời Kỳ Thiện nói sao? *Hay là Kỳ Thiện đang lừa mình?* Thế là Thẩm Đường hỏi một câu đã nén trong lòng từ lâu. – Nguyên Lương lúc trước từng nói tiên sinh có tài. Người có tài, dù rơi vào cảnh khốn cùng, cũng luôn có thể nghĩ cách để mình sống tốt hơn một chút, tại sao tiên sinh không tự chuộc thân? Hay là không thể chuộc thân? Tuy giá bán thân không cao, nhưng với bá tánh bình thường cơm còn không đủ ăn, đó vẫn là một khoản tiền không nhỏ. Chử Diệu ở nhà bếp của Nguyệt Hoa Lâu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến việc tìm thêm việc làm, kiếm chút tiền để chuộc thân sao? Ông có văn hóa, có năng lực, đi đến đâu cũng nổi bật hơn dân thường, cho nên Thẩm Đường nghĩ mãi không ra. – Trước khi nước Tân bị diệt, tội nhân như ta không thể tự chuộc thân. – Nhưng nước Tân đã bị diệt rồi. Quy củ đó tự nhiên cũng thành giấy lộn. Ai ngờ Chử Diệu lại nói một câu khiến nàng khó hiểu. – Cũng không phải là không muốn, cũng chẳng phải là không thể. – A? Nếu đã như vậy, sao không hành động đi? Chử Diệu nở một nụ cười vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ, trong tiếng thở dài có vài phần cam chịu mà Thẩm Đường không tài nào lý giải nổi. Câu nói tiếp theo của ông lại càng khiến nàng hoang mang, đầu óc mờ mịt. Ông nói: – Ta đang đợi ba lạng bạc của Ngũ Lang.