Chương 15: Tứ đẳng Bất Can

Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Du Bạo Hương Cô 25-10-2025 20:17:27

– Kỳ tiên sinh, ngôn linh 『minh triết bảo thân』 của ngài sao không che cho cả ta luôn? Thẩm Đường suýt nữa thì hộc máu. Đoạn ngôn linh này nàng mới học thuộc lòng cách đây không lâu. Ngưng khí thành cương, hộ vệ quanh thân! Nói nôm na là tạo cho mình một tấm khiên. Kỳ Thiện chỉ tạo khiên cho mình thì cũng thôi đi, nhưng tên này lại còn lặng lẽ lùi ra sau lưng nàng, đẩy một trạch nữ tay trói gà không chặt mới mười một, mười hai tuổi ra đối mặt với hung đồ đã diệt cả nhà người ta! Thật đúng là tức điên người ta mà! Kỳ Thiện bình tĩnh đáp: – Tại hạ thể trạng yếu kém, không giỏi chiến đấu. Thẩm Đường: "..." Nàng đột nhiên nhớ lại đánh giá của mình về Kỳ Thiện sau khi đọc xong cuộn ngôn linh tối qua – chuyên gia tấn công, chỉ thích núp lùm đánh lén – xem ra đánh giá này vẫn chưa toàn diện, phải thêm một vế nữa: tên này bán đứng đồng đội cũng nhanh không kém. – Ngài không giỏi chiến đấu thì cũng là người đã trưởng thành rồi đấy!!! Trốn sau lưng nàng ư? Đây là chuyện mà một đấng đại trượng phu nên làm sao? Dứt lời, nàng tung một cước đá thẳng vào ngực gã đàn ông trung niên. Nhìn gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay xa cả nửa trượng, Kỳ Thiện nói: – Người đã trưởng thành cũng không đá bay người ta xa được như vậy đâu. Thẩm Đường: "..." Gã đàn ông trung niên ngã sõng soài, ôm ngực, mặt mày hoảng hốt. Hắn không tài nào ngờ được một đứa trẻ nhỏ con gầy gò như Thẩm Đường lại có sức mạnh lớn đến thế. Hắn dùng tay phải vận sức đập xuống đất, bật người nhảy dựng lên, gầm lên: – Chúng mày đã không muốn sống, vậy đừng trách lão gia đây vô tình! Tay phải hắn không biết từ đâu lôi ra một con dao phay tỏa ánh sáng đỏ rực. Nhắm thẳng đầu Thẩm Đường mà bổ xuống! Keng! Con dao phay của gã đàn ông này được Võ Đảm gia trì, chém sắt như chém bùn, chỉ một nhát đã chém con dao trong tay Thẩm Đường thành hai mảnh. Hắn thấy vậy mừng rỡ trong lòng, lại dồn sức trâu vung dao chém ngang, nhắm thẳng vào cổ Thẩm Đường, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn độc, dường như đã thấy được cảnh đầu Thẩm Đường bay lên không trung. Ai ngờ nàng lại ngửa người ra sau, tránh được nhát dao đỏ rực liên tiếp bổ tới, bước chân thoăn thoắt, mỗi bước đều vô cùng ung dung. Gã đàn ông trung niên không có bài bản chiêu thức gì, chỉ có một thân sức trâu và con dao phay chém sắt như chém bùn kia. Hắn chém hết nhát này đến nhát khác. Chỉ cần bị chém trúng một nhát, không chết cũng tàn phế. Nhìn những vết nứt bị bổ ra trên mặt đất, sắc mặt Thẩm Đường hơi trầm xuống. Kỳ Thiện đúng lúc lên tiếng: – Nhị đẳng Thượng Tạo. Chỉ là một tên nhị đẳng Thượng Tạo có mỗi sức trâu. Thẩm Đường chớp thời cơ áp sát, dồn sức vào đầu ngón tay đánh vào cổ tay hắn. Gã đàn ông trung niên đau điếng kêu lên một tiếng, con dao phay trong tay văng ra. Nàng liền nhân cơ hội đó tặng cho hắn một cú đá hiểm hóc vào chỗ dưới rốn ba tấc. Cú đá này không chỉ khiến gã đàn ông kia đoạn tử tuyệt tôn, mà còn làm Kỳ Thiện theo bản năng hít một hơi lạnh. Hắn lấy tay áo che mặt, không nỡ nhìn thẳng. Không một gã đàn ông nào có thể chịu được cú đá như vậy. Gã đàn ông trung niên cũng không ngoại lệ. Hắn rú lên thảm thiết, vừa khom người xuống đã trúng ngay đòn hiểm của Thẩm Đường, bị túm lấy búi tóc, theo đà chúi xuống mà đập thẳng mặt vào đầu gối đã chờ sẵn của nàng. Rầm! Kỳ Thiện theo bản năng đưa tay sờ lên sống mũi mình. Hắn nhìn thôi cũng thấy đau thay cho gã kia. Ngay lúc này, khóe mắt hắn bắt được một bóng người lướt qua cửa sổ giấy, hắn không cần suy nghĩ mà thì thầm: – Mưa gió chung thuyền, nguy vong tương cứu! Gần như ngay khoảnh khắc chữ "cứu" vừa dứt, một luồng sáng xám với khí thế không thể cản phá đã phá tan cửa sổ, lao thẳng vào đầu Thẩm Đường. Cùng lúc với luồng sáng xám đó là một lớp cương khí bằng văn tự đột ngột sáng lên quanh người nàng. Hai luồng sức mạnh va vào nhau, sóng khí nổ tung một tiếng. Thẩm Đường đã sớm né đi, nhìn mũi thương cắm sâu vào mặt đất vài tấc, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – trong bóng tối còn có kẻ địch! Kỳ Thiện nói: – Đồng bọn, chắc là tam đẳng Trâm Kiêu. Với kinh nghiệm phong phú của mình, chỉ dựa vào lực đạo của mũi thương vừa rồi, hắn đã có thể đoán được thực lực của kẻ đồng bọn. Nhưng câu tiếp theo lại là: – Thẩm tiểu lang quân chắc là đối phó được thôi. Thẩm Đường: "..." Ngụ ý của câu này là, hắn định đứng ngoài xem kịch tiếp đây. Không giống gã đàn ông trung niên vô học kia, kẻ vừa đến rõ ràng là một tay nhà nghề. Hắn phi thân vào trong, bàn tay khẽ động, cây trường thương cắm dưới đất liền bay vào tay hắn. Mục tiêu lại không phải Thẩm Đường, mà là một đòn hư chiêu nhắm thẳng vào Kỳ Thiện. Kẻ vừa đến mặc một bộ đồ đen, thân cao chín thước, lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ đứng đó thôi đã tạo ra một áp lực cực lớn, khiến căn phòng vốn rộng rãi trở nên chật chội và ngột ngạt. Kỳ Thiện trưng ra vẻ mặt "đúng như ta dự đoán", không vội không vàng niệm một ngôn linh độc tự, văn quang dưới chân lóe lên, thân hình khẽ động đã lùi xa cả trượng. Gã áo đen còn muốn đuổi theo, Thẩm Đường đã vác "Kiếm Mẹ Hiền" xông tới. Loảng xoảng! Thương và kiếm giao nhau. Kỳ Thiện lùi đến một chỗ trống tương đối an toàn, chậm rãi nói thêm một câu: – Nguy ở ngô thân, tức thi với người, cố – ngô nguy tắc người nguy, người dục không nguy, cần thi viện thủ giải ngô chi vây. Ngôn linh vừa dứt, văn quang lại sáng lên dưới chân Thẩm Đường. Nghe rõ đoạn ngôn linh, Thẩm Đường: "... ???" Nàng vừa đỡ lấy những đòn tấn công như vũ bão của kẻ địch, vừa tức giận hét lớn: – Kỳ Nguyên Lương! Ngươi có còn là người không! Kỳ Thiện đúng là đồ chó má! Đoạn ngôn linh kia nghe thì có vẻ chẳng có vấn đề gì, nhưng dịch nôm na ra lại là thế này – nếu ta gặp nguy hiểm, thì sẽ đẩy mối nguy đó cho người khác, ta nguy hiểm thì người khác cũng nguy hiểm, cho nên người đó muốn an toàn thì không thể không giúp ta giải quyết hiểm nguy. Tương đương với việc bị ép gánh họa thay. – Thẩm tiểu lang quân, mọi việc xin hãy lấy đại cục làm trọng. – Kỳ Thiện nghe vậy, lại còn mặt dày cười nói: – Có câu rằng – 『Văn Tâm không trừ, Võ Đảm bất diệt』. Người này là võ nhân, không thể không biết đạo lý này. Tại hạ gầy yếu, cái mạng này đành phó thác cho Thẩm tiểu lang quân vậy... Thẩm Đường: "..." Này tên Kỳ Nguyên Lương kia, ngài còn nhớ câu nói tối qua không: "Ngươi đoán xem thanh bội kiếm này của ta là để trang trí hay là vũ khí tiện tay?" Mới qua một đêm đã nhập vai thư sinh yếu đuối rồi à? Ầm! Mái nhà bị một luồng sáng xám từ thân kiếm đánh bay, thủng một lỗ lớn. Sức của gã này cực lớn, ít nhất cũng hơn xa tên quan sai tam đẳng Trâm Kiêu kia, Thẩm Đường phải lùi lại mấy bước mới hóa giải được kình lực, nhìn hổ khẩu hơi tê dại, sắc mặt nàng trầm xuống: – Kỳ Nguyên Lương, ngài chắc chắn hắn là tam đẳng Trâm Kiêu không? Kỳ Thiện đang định nói "Chắc chắn", lại mượn ánh đèn dầu chưa tắt mà thấy môi gã đàn ông kia hé mở, lẩm bẩm điều gì đó. Ngay sau đó, khí thế toàn thân hắn thay đổi, trong nháy mắt vung ra mấy trăm bóng thương, thân thương như một con rắn linh hoạt quấn lấy thanh trường kiếm của Thẩm Đường. Hắn cẩn thận nhận ra khẩu hình. 【Binh vô thường thế, thủy vô thường hình... 】 Đây là... Kỳ Thiện lập tức hiểu ra. – Cẩn thận, tên này là tứ đẳng Bất Can! Gần như ngay khi giọng nói vừa dứt, một bóng đen có phần hư ảo lặng lẽ xuất hiện ở góc chết trong tầm mắt Thẩm Đường, cùng với gã đàn ông áo đen đang giao đấu với nàng hình thành thế gọng kìm trước sau. Thương phong ập tới, Thẩm Đường như có mắt sau lưng, túm lấy tấm rèm vải đang rủ xuống, bay vọt lên xà nhà đã bị hư hại, tránh được một thương đâm thẳng vào tim. – Vãi chưởng, lại còn biết cả phân thân! Nàng vừa đứng vững, bên tai đã truyền đến giọng nói của Kỳ Thiện. Hắn nói: – Chi chít như sao trên trời! Ong... Những văn tự đan xen ngang dọc từ dưới chân hắn lan ra, thoạt nhìn như một bàn cờ khổng lồ. Bàn cờ vừa xuất hiện, chân gã đàn ông áo đen liền chùng xuống, đầu gối khẽ run, phảng phất như có một tảng đá lớn đè trên vai, hai chân như lún vào một vũng bùn vô hình. Hắn hét lớn một tiếng, võ khí quanh thân bùng nổ, luồng sáng xám và văn quang va vào nhau phát ra tiếng va chạm chói tai. Thẩm Đường nhìn cảnh này, không biết nên giúp thế nào. Chuyện này đã vượt quá phạm vi nhận thức của nàng. Kỳ Thiện nhìn ra sự lo lắng của nàng, lạnh lùng nói: – Ngươi cứ lo đánh, còn lại giao cho ta, bắt sống hắn! Công Sĩ, Thượng Tạo ngưỡng cửa cực thấp, chỉ cần là một võ phu là có thể đạt tới, tam đẳng Trâm Kiêu là một cột mốc. Bắt đầu từ tứ đẳng Bất Can là đã có thể mượn ngôn linh binh pháp, đặt trong quân đội, dù lớn hay nhỏ, cũng có thể làm một bách phu trưởng. Nếu chịu đầu quân cho cường hào làm bộ khúc, càng là cơm áo không lo, sao lại phải vào rừng làm cướp, dựa vào cướp bóc giết người để mưu sinh?