– Diệt cửu tộc... Không biết nhà họ Thẩm đã đắc tội gì với Trịnh Kiều, mà lại rơi vào kết cục thảm khốc như vậy? – Thẩm Đường một lúc lâu sau mới cất được lời.
Ngự sử trung thừa đối đầu với Trịnh Kiều như vậy, nhà họ Cung thì bị nghi giấu quốc tỉ, kết cục của hai nhà cũng chỉ là bị sung quân chứ không phải diệt tộc – sung quân tuy thảm thật, nhưng ít nhất còn giữ được mạng sống.
Vậy mà đến lượt nhà họ Thẩm lại bị diệt cửu tộc?
【Đúng là xóa sổ hộ khẩu tập thể theo đúng nghĩa đen. 】
Nếu thân thể này đúng là "cháu dâu" của Điền Trung, cũng không biết nên nói cô bé này xui xẻo, hay là quá đỗi bất hạnh nữa.
Ở lại nhà họ Thẩm thì bị giết, gả vào nhà họ Cung thì bị sung quân đày tới Giáo phường ở Hiếu Thành, kết cục đa phần cũng là sống không bằng chết.
Ai ngờ Điền Trung lại lắc đầu.
– Chuyện này không ai biết cả.
– Không biết? – Giọng Thẩm Đường khẽ vút lên. – Sao lại không biết được? Điền lang quân nghĩ lại xem, ví dụ như nhà họ Thẩm từng buộc tội Trịnh Kiều, hay là chặn mất đường tiến thân của hắn... Không có mối thù nào như vậy sao? Nếu không có thù oán, sao lại vừa ra tay đã diệt cửu tộc?
– Đây cũng là điều tại hạ thắc mắc...
Nhà họ Thẩm bị diệt cửu tộc, những bạn bè, môn sinh có quan hệ với họ cũng đã cố gắng cứu giúp, nhưng những ai dám ra mặt, không bị khiển trách giáng chức thì cũng bị giết. Thủ đoạn của Trịnh Kiều đối với nhà họ Thẩm tàn khốc đến thế, thái độ lại cứng rắn như vậy, không ai dám ra mặt vì họ nữa.
Điền Trung nói:
– Lẽ ra nhà họ Thẩm ở nước Tân cũng không phải gia tộc gì lớn mạnh, sao lại bị Trịnh Kiều để ý tới được?
Lời này đã là nói giảm nói tránh lắm rồi.
Nói thẳng ra thì, những năm Trịnh Kiều gây sóng gió ở nước Tân, nhà họ Thẩm đến tư cách thở mạnh trước mặt hắn cũng không có!
Cả nhà trên dưới lại đi theo đường lối trung dung, hay nói đúng hơn là năng lực có hạn, vừa không quá nổi bật để người ta ghen ghét, cũng không quá tầm thường để bị phớt lờ hoàn toàn; vừa không hùa theo những sủng thần đang lên, cũng không tùy tiện đắc tội với tiểu quan không có mắt.
Dù Điền Trung có cố nhớ thế nào, hắn cũng không nhớ ra nhà họ Thẩm và Trịnh Kiều có xung đột gì, vậy mà chỉ riêng nhà họ Thẩm lại bị diệt cửu tộc.
Còn nữa—
Thái độ của Thẩm Đường khiến Điền Trung sinh lòng chú ý.
Thế là hắn thăm dò:
– Tiểu lang quân quan tâm đến chuyện nhà họ Thẩm như vậy, là có giao tình với họ sao?
Thật ra hắn còn muốn hỏi một chuyện khác, ví dụ như – vị tiểu lang quân này có phải là anh em song sinh với trưởng nữ nhà họ Thẩm, vì một lý do nào đó mà phải che giấu thân phận, lớn lên trong dân gian không?
Hai người thật sự quá giống nhau.
Điền Trung từng nghi ngờ Thẩm Đường chính là vị trưởng nữ xui xẻo nhà họ Thẩm, nhưng khi nhìn thấy ấn tín Văn Tâm bên hông nàng lại dẹp tan nghi ngờ. Những thứ khác đều có thể làm giả, duy chỉ có giới tính là không thể.
Hắn chắc chắn, vị Thẩm tiểu lang quân này cho dù không phải anh em ruột của trưởng nữ nhà họ Thẩm, cũng có mối liên hệ mật thiết với họ.
Thẩm Đường không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tuy Điền Trung không có ác ý, nhưng trong tình huống này, bớt một chuyện vẫn hơn, càng ít người biết thì càng an toàn.
Điền Trung cũng là người biết điều, thấy Thẩm Đường không có ý định tiếp tục, liền lái sang chuyện khác, nói về Kỳ Thiện. Thành thật mà nói, hắn rất hứng thú với Kỳ Thiện, không biết Thẩm Đường làm thế nào mà lại đi cùng người này. Hắn hỏi cha mình về Kỳ Thiện, cha hắn liền trừng mắt.
Haiz—
Thẩm Đường nói:
– Chắc là duyên phận thôi.
Điền Trung kinh ngạc:
– Tình cờ gặp gỡ rồi kết bạn đồng hành sao?
– Như vậy không được à?
Điền Trung nói:
– Cũng không phải là không được. Ân nhân có tài năng lớn, lại thêm tiềm năng Văn Tâm và ngôn linh của ngài ấy – đương thời hiếm có đối thủ, theo tại hạ thấy là vậy. Ngày sau nếu gặp được minh chủ, cam lòng quy thuận, sự trưởng thành của Văn Tâm sẽ không thể xem thường. Chỉ là—
– Chỉ là cái gì?
Câu này không phải do Thẩm Đường hỏi.
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau hai người.
Thẩm Đường và Điền Trung đồng loạt quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen thẳm sâu hun hút, cả hai tức thì im bặt. Điền Trung còn bật dậy ngay lập tức, hai tay lúng túng buông thõng bên người, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lan từ cổ lên đến tận mang tai.
Ân nhân là người cứu mạng cha con hắn, vậy mà mình lại nói chuyện mất chừng mực, sau lưng bàn tán về ân nhân...
Nếu không phải sợ dọa người khác, hắn đã tự vả cho mình hai cái rồi. Cha nói đúng, cái miệng ăn nói bừa bãi này thật nên khâu lại!
Hắn vừa định mở miệng xin lỗi đã bị Kỳ Thiện giơ tay ngăn lại.
Kỳ Thiện khéo léo đuổi Điền Trung đi:
– Vừa rồi đi tiểu đêm, nghe thấy bên chỗ Điền sư hình như có tiếng ho khan...
Điền Trung lập tức mượn cớ chuồn đi.
– Cha không khỏe sao? Tại hạ đi xem ngay đây.
Lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn đi trong nháy mắt.
Kỳ Thiện ngồi xuống chỗ cũ của Điền Trung, hắn hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại giữa Thẩm Đường và Điền Trung, vừa cười khẩy vừa khều đống lửa.
– Không ngờ tại hạ lại đoán sai, Thẩm tiểu lang quân không phải người nhà họ Cung, mà là người nhà họ Thẩm...
Thẩm Đường: "..."
Đừng vội quả quyết như vậy chứ.
Trực giác mách bảo nàng, Kỳ Thiện có lẽ còn bị sự thật vả vào mặt nữa.
Trước khi có bằng chứng xác thực, chính nàng cũng không dám chắc thân thể này là vị trưởng nữ nhà họ Thẩm kia...
Thẩm Đường không nói gì, Kỳ Thiện lại nói:
– Nếu nhà họ Thẩm đã bị diệt cửu tộc, Thẩm tiểu lang quân trên đời này cũng không còn người thân, vậy Hiếu Thành không đi cũng được. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta đến thị trấn gần nhất.
– Ta nói không đi Hiếu Thành bao giờ?
Kỳ Thiện kinh ngạc:
– Ngươi đi à?
Biết rõ Kỳ Thiện đang dùng kế lùi làm tiến, Thẩm Đường vẫn nói:
– Đi, sao lại không đi? Ta đi theo Nguyên Lương là để học bản lĩnh, thời buổi này, sống sót mới là quan trọng nhất, những chuyện khác, tính sau. Ta chỉ tò mò, trên người ta có gì đáng để Nguyên Lương coi trọng? Ngài dường như rất muốn ta cũng đi Hiếu Thành, nhưng theo ta thấy, mang theo một gánh nặng lên đường, đối với ngài cũng chẳng có lợi lộc gì.
Kỳ Thiện thấy Thẩm Đường đã nói toạc ra, ngoài chút kinh ngạc, hắn hiếm khi tỏ ra nghiêm túc:
– Thẩm tiểu lang quân, ngươi không phải gánh nặng.
Dĩ nhiên là có mưu đồ nên mới làm như vậy.
Mưu sĩ, trước nay vẫn là một nghề không có lợi thì không dậy sớm, lòng dạ còn đen tối hơn cả gian thương.
Thẩm Đường hiểu ý hắn, cười cười không nói.
Nàng coi Kỳ Thiện là một cuốn bách khoa toàn thư di động, còn mình thì bị Kỳ Thiện coi là một công cụ để đạt được mục đích nào đó?
Coi nhau là công cụ, rất công bằng.
– Nguyên Lương, ta còn một câu hỏi nữa.
Kỳ Thiện:
– Ngươi hỏi đi.
Thẩm Đường nhìn về hướng Điền Trung vừa rời đi.
– Lúc trước Điền Thủ Nghĩa có nói một câu, ta thấy hơi khó hiểu. Hắn nói "ngày sau nếu gặp được minh chủ, cam lòng quy thuận, sự trưởng thành của Văn Tâm sẽ không thể xem thường", đây là có ý gì?
Trực giác mách bảo nàng, câu này dường như có ẩn ý khác.
– Ra là vấn đề này, ngươi không cần biết.
Thẩm Đường: "???"
Kỳ Thiện dùng một vẻ mặt phức tạp không thể tả, nói với nàng:
– Thẩm tiểu lang quân, Văn Tâm và Văn Tâm cũng không giống nhau. Lời của Điền Thủ Nghĩa là nhắm vào đại đa số mưu sĩ có Văn Tâm và võ giả có Võ Đảm. Nhưng ta thật lòng hy vọng, trong số đó không có ngươi.
Thẩm Đường: "???"
Lại úp mở cái gì nữa?
Nàng đổi sang một câu hỏi khác:
– Ta có thể biết ngài đi Hiếu Thành làm gì không? Ít nhất cũng cho ta chuẩn bị tâm lý...
Dù sao thì cái tên Kỳ Thiện này cũng rất thích bán đứng đồng đội.
Phải đề phòng một chút, kẻo chết thế nào cũng không biết.
Kỳ Thiện ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, gió đêm thổi bay mấy lọn tóc, che đi suy nghĩ trong mắt hắn. Thẩm Đường chỉ nghe thấy giọng hắn nói:
– Để đòi nợ. Tại hạ có một món nợ cũ nhiều năm, dù có xa vạn dặm cũng phải đi đòi, cho dù chỉ đòi lại được chút tiền lãi.
Thẩm Đường: "..."
Nàng thầm lẩm bẩm.
Đòi nợ?
Tin ngươi mới lạ!
Món nợ cũ gì mà có thể khiến Kỳ Thiện nảy sinh sát ý lớn đến vậy?
Đêm tàn, bình minh ló dạng.
Ngày hôm sau, hai người liền chia tay cha con họ Điền.
Họ muốn đi nương nhờ người thân, ở lại trong phạm vi thế lực của Trịnh Kiều sớm muộn gì cũng mất mạng, còn Thẩm Đường và Kỳ Thiện thì muốn đến Hiếu Thành.