Nếu Kỳ Thiện đã bảo cứ đánh thoải mái, Thẩm Đường dĩ nhiên cũng chẳng khách sáo.
Nàng khí thế như vũ bão, thanh "Kiếm Mẹ Hiền" trong tay múa lên kín kẽ, nước chảy không lọt, kiếm quang lấp lóe. Dù gã đàn ông áo đen dùng trường thương, chiếm lợi thế về binh khí, cũng bị thế công dồn dập đến nghẹt thở của nàng đánh cho đỡ trái hở phải, liên tục lùi về sau.
Đông—
Một kiếm đâm vào bức tường phía sau gã đàn ông áo đen.
Nhân lúc Thẩm Đường rút kiếm, gã đàn ông áo đen chợt quát lớn, bỏ trường thương, ngưng tụ luồng sáng xám vào nắm đấm, tung một quyền nhắm thẳng vào ngực nàng, trong luồng sáng xám còn ẩn chứa tiếng nổ nhỏ.
Thẩm Đường không chút do dự, giơ tay đón đánh.
Ai ngờ lúc này, mục tiêu đã biến mất không còn tăm hơi!
Nàng chưa kịp thu sức, một quyền đã đấm thủng một lỗ lớn trên vách tường.
Thẩm Đường: "???"
Ủa—
Người đâu rồi?
Kỳ Thiện cười nhạt nhắc nhở nàng.
– Thẩm tiểu lang quân, lúc đối phó với địch chớ có thất thần.
– Vừa rồi là ngài dời người đi à?
Kỳ Thiện còn chưa kịp trả lời, gã đàn ông áo đen kia đã có sắc mặt sa sầm:
– Quân trận ngôn linh, 『Di hoa tiếp mộc』?
Các chư hầu vì muốn lớn mạnh, tránh bị thôn tính, đã bắt đầu trọng dụng những mưu sĩ am hiểu quân trận và ngôn linh binh pháp. Hơn hai trăm năm qua, ngôn linh đã bị đám mưu sĩ lòng dạ đen tối này biến tấu thành muôn hình vạn trạng, cũng trở thành môn học bắt buộc cho những kẻ muốn bước chân vào con đường làm quan hoặc muốn dọn đường cho sự nghiệp hoạn lộ.
Nhưng tu luyện Văn Tâm khó hơn Võ Đảm rất nhiều.
Thứ nhất, khống chế ngôn linh rất khó, dù có khống chế được thì hiệu quả ứng dụng ra sao lại là một ẩn số. Thứ hai, hiệu quả của cùng một ngôn linh trên mỗi người đều có chút khác biệt, thế trận trên chiến trường lại biến hóa trong chớp mắt, đòi hỏi phải thay đổi sách lược theo tình hình, chỉ một sơ suất nhỏ là có thể thua cả ván cờ.
– Không ngờ chốn thâm sơn cùng cốc này cũng có người tinh tường.
Kỳ Thiện ngầm thừa nhận phán đoán của gã đàn ông áo đen.
Gã đàn ông khàn giọng cười lạnh.
– Nếu đã vậy— thì càng không thể giữ lại mạng của các ngươi!
Keng!
Lại một tiếng vang lớn!
Kỳ Thiện sắp bị trường thương đâm trúng mặt mà không né không tránh, khóe môi ngậm cười, ung dung nhìn gã đàn ông áo đen đang dồn hết sức đến mức trán nổi gân xanh. Mũi thương của hắn chỉ cách Kỳ Thiện hai thước, gần thêm chút nữa có lẽ đã lấy được mạng hắn.
Nhưng khoảng cách nhỏ nhoi ấy lại trở thành một trời một vực.
Không thể tiến thêm được nữa.
Người đỡ đòn là Thẩm Đường: "..."
Trong lòng nàng thầm chửi một câu thanh lịch, ngoài miệng thì nghiến răng nghiến lợi:
– Kỳ Nguyên Lương, ngài quá đáng rồi đấy! Cứ đứng đực ra đó không né một chút nào à?
Kỳ Thiện dĩ nhiên không hoảng.
Dù có muốn hay không, Thẩm tiểu lang quân đều phải bảo vệ hắn an toàn, có được sự đảm bảo này, hắn liền có thể yên tâm làm màu, thỉnh thoảng giúp Thẩm Đường giảm bớt phần nào áp lực.
Nói chung, hắn vẫn chỉ đứng bên cạnh làm khán giả.
Giao đấu lần nữa, Thẩm Đường rõ ràng cảm nhận được gã đàn ông áo đen đã khác trước, không nói đến sức mạnh, tốc độ, chỉ riêng khí thế đã kém đi một mảng lớn. Dù nàng cũng bị chấn đến hổ khẩu tê dại, ngực khó chịu, nhưng dường như gã này đã lột xác trong thoáng chốc.
Lúc này, Kỳ Thiện ân cần "giải thích" giúp nàng.
– Không cần kinh ngạc về sự thay đổi của hắn, đây là thủ đoạn giữ mạng phổ biến nhất của võ giả. Trong thời gian ngắn ép ra toàn bộ tiềm năng của Võ Đảm trong đan phủ, khiến võ giả đạt được sức mạnh tăng vọt, tứ đẳng Bất Can có thể sánh ngang ngũ đẳng Đại Phu. Hết thời gian sẽ trở nên suy yếu vô lực, mặc người xâu xé, ngươi cứ chống đỡ thêm một chút là được.
Thẩm Đường: "..."
Cái này chẳng phải là chiêu liều mạng sao?
– Sao ngài không nhắc sớm hơn?
Gã đàn ông áo đen khí thế hung hãn, sát ý ngập trời, nếu nàng không rõ tình hình mà khinh địch, chẳng phải một chiêu đã bị chém chết rồi sao?
Kỳ Thiện cười tủm tỉm quan sát Thẩm Đường:
– Tại hạ thấy Thẩm tiểu lang quân càng mạnh khi gặp kẻ mạnh, ứng phó thành thạo, sợ lên tiếng sẽ làm ngươi phân tâm.
Chỉ là một tên tứ đẳng Bất Can, hắn căn bản không để vào mắt, cũng không đáng để hắn bận tâm, hắn càng tò mò về vị Thẩm tiểu lang quân thần bí này hơn.
Người này quá thú vị!
Rõ ràng có Văn Tâm, vậy mà vén tay áo lên chém nhau với một gã võ phu lại không hề lép vế. Tứ đẳng Bất Can nàng có thể đánh, dựa vào bí thuật trong thời gian ngắn tăng Võ Đảm lên ngũ đẳng Đại Phu, nàng cũng có thể đỡ được.
Chuyện này thật sự trái với lẽ thường.
Vậy lên cao hơn nữa, có phải nàng cũng có sức đánh một trận không?
Một tiểu lang quân mang trong mình quốc tỉ, có Văn Tâm đặc thù, vũ lực chính diện lại không thua kém bất kỳ một ngũ đẳng Đại Phu nào, còn có quan hệ mật thiết với nhà họ Cung đã bị xét nhà diệt tộc. Tất cả những điều này khiến hắn không kiềm được ham muốn tìm tòi, khám phá.
Trăm chiêu qua đi, khí thế của gã đàn ông áo đen sụt giảm, bị Thẩm Đường dứt khoát dùng một kiếm ghim chặt lên tường, không thể động đậy.
– Bắt sống được rồi.
Kỳ Thiện nói:
– Không, người chết rồi.
Động tác thu kiếm của Thẩm Đường khựng lại.
– Chết rồi? Sao có thể chết được...
Tầm mắt nàng chuyển sang người gã đàn ông áo đen, kẻ sau cúi đầu, máu đen tanh hôi từ trong miệng trào ra.
Thật sự đã tắt thở!
Kỳ Thiện nói:
– Người này không phải thổ phỉ mà là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại, chỉ có một con đường chết! Tự sát còn được chết một cách thống khoái, chứ sống sót thì chưa chắc.
Xem tình hình này, phán đoán lúc trước của hắn đã sai.
Gã đàn ông áo đen và tên nhị đẳng Thượng Tạo lúc trước không phải cùng một giuộc.
Chỉ sợ kẻ sau mới là thổ phỉ thật, định giết người cướp của lại bị gã đàn ông áo đen đi trước một bước, còn xui xẻo gặp phải hai người họ.
– Tử sĩ? Đến ám sát ai? Chẳng lẽ là A Yến?
Kỳ Thiện tỏ vẻ không mấy hứng thú:
– Có lẽ vậy, có lẽ không.
– Giết một đứa trẻ ngốc bẩm sinh bị bệnh ở não để làm gì?
– Thẩm tiểu lang quân chưa trải sự đời, tự nhiên không biết nhân thế hiểm ác. Ngươi làm sao có thể đảm bảo bệnh ở não đó là thật? Có lẽ đứa bé này có tâm kế, còn nhỏ tuổi đã biết giấu tài, dùng vẻ ngốc nghếch để bảo vệ mình khỏi bị sát hại... Ví dụ về chuyện nằm gai nếm mật cũng không ít.
– Chuyện này...
Kỳ Thiện:
– Lúc trước Thẩm tiểu lang quân đưa cho cậu bé ba viên kẹo mạch nha, nó không chịu ăn, cứ nhất quyết bắt ngươi ăn trước một viên. Ngươi làm sao có thể chắc chắn hành động đó của nó không phải là đang thử ngươi, bắt ngươi thử độc giúp nó?
Thẩm Đường: "..."
Nàng không chắc chắn lắm:
– Nhưng cậu bé nhiều nhất cũng chỉ mới sáu tuổi...
Kỳ Thiện nói:
– Nếu hoàn cảnh ép buộc, đừng nói là sáu tuổi, cho dù là hai tuổi, một tuổi, cũng sẽ dùng tâm kế để bảo vệ chính mình.
Thẩm Đường: "..."
Một đứa trẻ sáu tuổi mà tâm kế đã sâu như vậy, một trạch nữ hơi hướng nội như nàng còn sống thế nào đây?
Nàng nói:
– Nếu đúng như vậy, bối cảnh của A Yến không hề đơn giản.
Giết một đứa trẻ mà cũng phải phái ra một tử sĩ tứ đẳng Bất Can.
Đúng là xem trọng thật!
Lý trí mách bảo Kỳ Thiện, chuyện đến đây là được rồi, A Yến sống hay chết cũng chẳng liên quan đến hắn, nên sớm thoát thân để khỏi rước họa vào thân. Nào ngờ Thẩm tiểu lang quân lại không cùng suy nghĩ với hắn, còn định giúp những vong hồn trong căn nhà này thu dọn thi thể.
Từng thi thể một được tìm thấy và kéo đến nhà chính.
Kiểm tra độ ấm của thi thể, Thẩm Đường phán đoán những người này hẳn là đã chết không lâu sau khi A Yến mất tích, đúng vào lúc trưởng thôn thôn Tiền gia kêu người đi tìm.
– Haiz, mười một mạng người sống sờ sờ...
Kỳ Thiện mặt không cảm xúc:
– Mạng người trên đời là rẻ mạt nhất. Bây giờ như thế, sau này cũng như thế.
Thẩm Đường lắc đầu:
– Lời này không đúng, nếu thế cục ổn định, luật pháp có trật tự, kẻ vô cớ giết người ắt phải đền mạng.
Kỳ Thiện bị nàng nói cho bật cười.
– Bốn phương tám cõi, chưa bao giờ có lúc nào gọi là 『thế cục ổn định』.
Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.
Thẩm Đường bị hắn nói cho nghẹn lời, không nhịn được mà châm chọc.
– Kỳ tiên sinh có một thân bản lĩnh sao không nghĩ đến việc phò tá ai đó, bình định loạn thế? Toàn nói lời chán chường...
Kỳ Thiện cười mà không nói.
Thẩm Đường đang định đi chuẩn bị củi lửa để xử lý thi thể, bỗng nghĩ đến điều gì đó mà dừng bước, ánh mắt chuyển hướng sang những bàn tay của các thi thể này.
Nàng nhìn một vòng.
– Không đúng lắm.
Kỳ Thiện hỏi:
– Chỗ nào không đúng?
– Thiếu một thi thể.
– Ngươi nói A Yến? Cậu bé có lẽ còn sống...
Thẩm Đường nói:
– Không phải A Yến, là người khác.
Vẫn còn một người nữa không có ở đây.