Cung Sính chăm chú nhìn bóng lưng Thẩm Đường.
Đôi môi mấp máy, hắn khẽ nói:
– Chuyện này... thật sự xin lỗi...
Việc nhà họ Thẩm bị diệt môn có liên quan mật thiết đến nhà họ Cung.
Vốn dĩ phải bảo vệ được dòng máu cuối cùng của họ, vậy mà cũng không làm được.
Điều này khiến chàng thiếu niên vốn tính tình ngay thẳng, khi đối mặt với "thê huynh" Thẩm Đường, nội tâm vô cùng dày vò, cảm thấy áy náy khôn nguôi và không biết giấu mặt vào đâu.
– Ngươi nói xin lỗi với ta thì có ích gì? – Thẩm Đường dường như phải rất khó khăn mới hoàn hồn, nàng xoay người, đôi mắt đen ẩn chứa vạn lời muốn nói, hờ hững nhìn Cung Sính đang đầy vẻ hổ thẹn. – Kẻ thù là ai, ta phân biệt rõ ràng! Giận cá chém thớt lên một người bị hại như ngươi thì có ích gì?
Cung Sính sững sờ.
Hơi nước mờ mịt hòa cùng vệt đỏ ửng lan ra từ đuôi mắt.
Hắn gần như nghẹn ngào nói:
– Đa tạ.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cuộc đời hắn đã trải qua một cơn địa chấn long trời lở đất. Từ một công tử thế gia áo gấm ngựa hoa, khí phách hiên ngang, chỉ sau một đêm đã lưu lạc thành tù nhân bị sung quân cả tộc. Đừng nói là cứu tộc nhân, ngay cả cái mạng này của hắn cũng là do bạn cũ liều mình giữ lại.
Nhìn thấy Thẩm Đường, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị túm cổ áo chửi mắng một trận, không ngờ đối phương lại không hề trách tội.
– Kẻ đáng chết là Trịnh Kiều! – Thẩm Đường dừng lại một chút, rồi lại mang theo sát khí nói thêm một câu: – Ngươi không cần phải xin lỗi!
Nàng ghét nhất là nhìn người khác khóc.
Đặc biệt là mấy đứa trẻ con lớn lên xinh đẹp.
Cứ khóc là nàng lại đau đầu, sợ bị nước mắt nhấn chìm.
Câu nói đầy khí phách ấy tựa như một lưỡi dao sắc bén, rạch toạc sự mê mang, chán chường và u uất đã tích tụ trong lòng Cung Sính suốt thời gian qua – đúng vậy, quốc chủ hiện giờ của nước Tân, tên nịnh thần "Nữ Kiều" Trịnh Kiều mới là kẻ đầu sỏ gây tội – đôi mắt đờ đẫn, tĩnh mịch của hắn thoáng dao động, cảm xúc mang tên "hận thù" bắt đầu nảy mầm, lan ra khắp người.
Bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại thành nắm đấm, hắn gằn từng chữ lặp lại lời Thẩm Đường, cũng như đang tự nói với chính mình:
– Phải, ngươi nói đúng... Kẻ đáng chết là Trịnh Kiều!
Ông Chi thấy vậy, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Cung Sính bị phế đan phủ, hơn một tháng mang gông đi bộ, chính mắt thấy người thân đồng hành bị quan sai áp giải lăng nhục, kẻ thì trọng thương không qua khỏi, người thì bệnh tật qua đời, kẻ thì đói khát mà tắt thở... Tuy còn sống, nhưng bản thân hắn cũng chẳng còn mấy tha thiết với cuộc đời.
Uất ức tích tụ trong lòng, tinh thần suy sụp, lại thêm căn cơ thân thể bị hủy hoại, cho dù có dùng thuốc tốt nhất cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.
Chỉ cần chính hắn chịu nghĩ thông suốt, hẳn là sẽ sớm bình phục.
Thẩm Đường: "..."
Thôi được ┓(′?`)┏
Thê huynh thì thê huynh, cậu thích là được rồi.
Giới tính thật của nàng đúng là giới tính của Schrödinger, người thường thì gọi nàng là tiểu nương tử, còn mấy người có Văn Tâm, Võ Đảm này lại gọi nàng là tiểu lang quân.
Ai cũng khăng khăng cho rằng đối phương mắt có vấn đề.
Hồi lâu sau, người thanh niên nãy giờ không lên tiếng dùng khóe mắt liếc qua Thẩm Đường, dường như đang suy tư đánh giá điều gì đó, rồi cất tiếng:
– Mạo muội hỏi một câu, Trịnh Kiều hạ lệnh tru sát nhà họ Thẩm, hành động nhanh như sấm sét, không hề để lộ chút tin tức nào, Thẩm tiểu lang quân làm thế nào mà trốn thoát được?
Thẩm Đường đáp:
– Lúc đó ta không có ở đó, nhân lúc hỗn loạn nhặt về một mạng.
Người thanh niên như có điều suy nghĩ:
– Ồ?
Thẩm Đường cười nhạt:
– Sao nào, vị ngũ đẳng Đại phu nhà họ Cung còn có thể đào tẩu bên ngoài, ta lại không xứng may mắn nhặt về một cái mạng nhỏ à?
Lời này đã phát huy bốn chữ "âm dương quái khí" đến mức nhuần nhuyễn, cũng đâm một nhát dao vào lòng Cung Sính. Hắn vội vàng ngắt lời người thanh niên:
– Cố tiên sinh, cả nhà Thẩm công đều là trung liệt, không sợ cường quyền cũng không sợ chết, tuyệt đối sẽ không như ngài suy đoán đâu.
Sắc mặt người thanh niên tối sầm lại: "..."
Cung Vân Trì biết hắn đoán cái gì sao?
Cho rằng hắn đang nghi ngờ vị Thẩm tiểu lang quân trước mắt này tham sống sợ chết, nghe được tin tức liền chạy nhanh hơn thỏ, bỏ mặc cả gia tộc?
Nghi ngờ nhân phẩm của người ta ư?
Nông cạn!
Hắn rõ ràng là cảm thấy vị "thê huynh" của Cung Vân Trì này có chút vấn đề! Mới rồi mấy lần nhắc đến chuyện nhà họ Thẩm bị diệt cửu tộc, mối thù sâu đậm như vậy, món nợ mấy trăm mạng người, cho dù có kiềm chế cảm xúc giỏi đến đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở, vậy mà nội tâm người này lại trống rỗng!
Thật quái lạ!
Chuyện này không hợp lý!
Nếu là dùng ngôn linh để chống lại thuật đọc tâm của hắn thì thôi đi, đằng này lại không có dấu vết văn khí vận động, nói cách khác, vị Thẩm tiểu lang quân này đã cố tình để trống đầu óc, không suy không nghĩ, luôn đề phòng hắn.
Ông Chi lại chú ý tới một chi tiết.
– Vị ngũ đẳng Đại phu nhà họ Cung đào tẩu bên ngoài?
Thẩm Đường gật đầu:
– Đúng vậy, ta nghe ngóng được là như thế, nhưng đây là tin tức của một tháng trước, bây giờ không biết đã bị bắt hay chưa.
Đôi mắt Cung Sính bỗng sáng rực lên, hắn kích động nắm lấy tay Ông Chi nói:
– Ngũ đẳng Đại phu... Ông Chi, Cố tiên sinh, đó nhất định là nhị thúc!
Đừng nhìn ngũ đẳng Đại phu chỉ là bậc thứ chín trong hệ thống Võ Đảm, nhưng vị nhị thúc kia của Cung Sính tuổi còn trẻ, thiên phú lại được công nhận là xuất chúng, là một điển hình của thiếu niên thành danh, vẫn còn không gian phát triển rất lớn. Nếu không có biến cố lần này, tương lai thành tựu không dưới mười bốn đẳng hữu canh!
Đây là tin tức tốt nhất mà hắn nghe được trong bao nhiêu ngày qua.
Chỉ cần nhị thúc còn sống, tương lai vẫn còn hy vọng!
Thẩm Đường không nỡ dội gáo nước lạnh vào hắn, những lời muốn nói ở cổ họng lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng vẫn bị nàng nuốt trở vào.
– Nếu không còn chuyện gì khác, ta không làm phiền nữa.
Cái gã thanh niên họ Cố kia biết đọc suy nghĩ, ở cùng một không gian, hít thở cùng một bầu không khí với hắn, nàng thấy cả người không được tự nhiên.
Cung Sính nói:
– Thê huynh...
Thẩm Đường trong lòng đè xuống những đường gân xanh đang giật giật và cơn bạo lực chực chờ bùng nổ, nụ cười vô cùng gượng gạo:
– Nếu tam bái chưa thành, nàng cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, cách xưng hô này bỏ đi.
Sắc mặt Cung Sính trắng bệch:
– Nhưng...
– Tại hạ Thẩm Đường, tự Ấu Lê, tùy ngươi xưng hô thế nào cũng được. – Thẩm Đường vẻ mặt đờ đẫn. Gọi gì cũng được, chỉ cần đừng gọi "thê huynh" nữa là được. Không cần phải nhắc đi nhắc lại rằng nàng, một cô gái xinh đẹp, lại ngày ngày bị nhận nhầm là con trai, quá đau thương.
Cung Sính thở phào nhẹ nhõm:
– Được, Ấu Lê.
Thẩm Đường làm lễ qua loa:
– Cáo từ.
– Chờ một lát! – Cung Sính cố gắng đứng dậy, ánh mắt chân thành nhìn Thẩm Đường. – Nếu sau này có việc cần đến tại hạ, ta quyết không chối từ.
Hắn vốn định nói Thẩm Đường có phiền phức có thể tìm hắn – vị cựu thê huynh này tướng mạo xuất chúng, tuổi lại còn nhỏ, một mình phiêu bạt bên ngoài không biết sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chi phí ăn mặc đã đủ đau đầu – nhưng nghĩ lại, chính mình còn thảm hơn người ta. Cựu thê huynh tốt xấu gì đan phủ vẫn còn nguyên vẹn, cho dù phẩm cấp Văn Tâm không cao cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày, còn mình thì sao?
Một kẻ bệnh tật, còn phải dựa vào bạn cũ tiếp tế chăm sóc.
Nếu thật sự gặp phải phiền phức, ai giúp ai còn chưa biết đâu.
Thế là, hắn chỉ có thể cho một lời hứa hẹn trong tương lai.
Bước chân Thẩm Đường khựng lại, sắc mặt phức tạp.
– Được, ngươi nói, ta nhớ kỹ.
Nàng vừa mới rời đi, người thanh niên sau lưng liền hỏi:
– Vân Trì, ngươi biết bao nhiêu về nhà họ Thẩm? Dòng chính của gia chủ có bao nhiêu người?
Cung Sính được hai người dìu đến giường nằm xuống.
– Cố tiên sinh hỏi những chuyện này làm gì?
– Vị thê huynh kia của ngươi lúc đến có nói, mấy bức tranh này... – Người thanh niên nói rồi đưa mấy bức tranh khiến cả đàn ông lẫn đàn bà đều phải mơ màng cho Cung Sính đang ngơ ngác. – Chúng đều là do "huynh trưởng" trong miệng thê huynh ngươi vẽ. Cho nên, nhà họ Thẩm có bao nhiêu con trai?
Cung Sính nhận lấy, không chút phòng bị mà mở ra.
Cú sốc thị giác ập thẳng vào mặt.
Ngay giây tiếp theo, ngón tay hắn như bị lửa táp phải, sợ đến mức vội vàng vứt cuộn tranh đi, vẻ mặt như gặp phải ma, vô cùng chấn động.