Chương 9: Là nàng, là nữ nhân thầm mến chủ nhân đó (2)
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Nhất Trì Thanh Hứa11-10-2025 22:12:18
Vừa tan buổi học đan dược ngoại môn, Dung Du lập tức xách bút giấy đến mảnh linh điền thuê tại Dược Phong, chuẩn bị ban cho đám linh thảo của mình trận linh vũ cuối cùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính toán thời khắc chuẩn xác, dùng ngọc bài linh điền mở phong ấn trên mảnh ruộng, rồi lại che chiếc ô màu xanh lên đỉnh đầu. Ngón tay nàng kết pháp quyết, lập tức dẫn linh vũ giáng xuống mảnh linh điền.
Khi mưa rơi, nàng mở hộp bánh mang từ sáng sớm do Dung Trường Phong chuẩn bị, vừa canh linh vũ vừa ăn liền mấy miếng bánh đủ loại hương vị khác nhau.
Chờ linh vũ kết thúc, nàng thu lại ô, cất hộp bánh vào túi trữ vật rồi vỗ sạch vụn bánh dính trên tay.
Sau đó, nàng cúi mắt nhìn mảnh linh điền vừa thấm đủ mưa, cỏ cây xanh mướt, an tĩnh chờ khoảnh khắc linh thảo hoàn toàn trưởng thành.
Nơi đây vừa mới có một trận mưa, khí oi bức đã tan, cũng không đến nỗi khó chịu.
Dung Du lật lại những kiến thức đan đạo đã ghi chép hôm nay, trong lúc ôn tập còn đặc biệt ghi nhớ vài loại linh thảo phẩm cấp thấp vừa đắt lại khó trồng.
Tính sơ qua một lượt, trừ món nợ cha con với Dung Trường Phong kia thì hiện tại nàng vẫn còn gánh thêm một đống nợ ngoài, ít nhất cũng phải mấy vạn linh thạch nữa.
Chỉ dựa vào việc trồng linh thảo thì không thể xoay sở nổi.
Về sau vẫn phải trồng những loại linh thảo đáng giá hơn nữa mới được.
Muốn trồng linh thảo linh dược, trước tiên cần có linh khí hòa hợp với thảo mộc. Mức độ hòa hợp càng cao, linh thảo sinh trưởng càng tốt.
Tiếp đến là phẩm chất linh điền và tu vi của người trồng. Linh điền càng tốt, tu sĩ càng mạnh, linh lực càng nhiều thì linh thảo trồng ra càng có chất lượng.
Dung Du hiện chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, linh lực ít ỏi, linh điền cũng không khá hơn, chỉ có duy nhất ưu thế trời ban là thể chất hòa hợp tuyệt đối với thảo mộc.
May mắn thay, giống linh thảo này không hiếm, loại bình thường, đủ để một kẻ tay mơ trong đan đạo như nàng dễ dàng trồng được.
Dung Du khẽ thở dài.
Nàng cúi đầu nhìn mặt đất khô cứng chưa bị mưa thấm tới, khoanh chân ngồi xuống, lấy giấy bút ra, vừa hồi tưởng vừa ghi chép lại những khoản nợ nguyên thân để lại.
Ngoài món nợ đã ghi thành văn với phụ thân tông chủ lên đến hai mươi bảy vạn linh thạch, còn có sáu khoản nợ ngoài khác, tổng cộng tám vạn không trăm sáu mươi linh thạch, trong đó phần lớn lại là nữ chính cho nguyên thân mượn.
Nguyên thân này đúng là cũng khá "có bản lĩnh".
Mượn linh thạch của nữ chính từng khoản một mà không hề thấy xấu hổ, đến khi nam chính tỏ rõ tâm ý với nữ chính rồi mà nàng vẫn có thể mặt dày chạy theo sau hắn.
Không hổ là ngươi, con nợ đào hoa của ta.
Dung Du cảm khái xong, lại nhìn vào khoản nợ hơn ba mươi lăm vạn linh thạch, vai bỗng trĩu nặng, chỉ cảm thấy như bị cuộc đời đè bẹp trong thoáng chốc.
Nàng thu dọn giấy bút, ngẩng đầu nhìn mảnh linh điền xanh mướt trước mặt, siết chặt nắm tay, tự mình cổ vũ bản thân.
Ngày vẫn phải sống, nợ cũng có thể trả.
Khi nắng chiều dần khuất, Dung Du liếc nhìn mớ linh thảo đã trưởng thành hoàn toàn, thậm chí còn lờ mờ tỏa ra hương thơm của cỏ cây. Nàng chống một tay lên bờ ruộng rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nàng không có tiền mua liềm, đành rút ra thanh bảo kiếm sắc bén chém sắt như cắt bùn, vung tay một cái như gió thu quét lá rụng, liên tiếp chém xuống từng nhánh linh thảo tươi mới.
Vừa thu hoạch vừa lựa riêng ra vài nhánh linh thảo dài hơn một chút.
Chờ thu hoạch xong toàn bộ linh thảo trong ruộng, Dung Du chuẩn bị dùng những nhánh dài để bó lại thành từng bó, thì ánh mắt vô tình quét qua gốc linh thảo, phát hiện một điểm khác lạ rất nhỏ.
Nàng khẽ "ồ" một tiếng, liền ngồi thụp xuống, nhìn vào phần gốc linh thảo còn để lại, dùng đầu ngón tay chạm vào sợi tơ mảnh như đầu kim, ánh vàng ẩn trong sắc xanh.
Tuy khó thấy nhưng rõ ràng là có một tia màu vàng.