Chương 44: Không phải dặn ngươi bảo vệ sư tỷ à? (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:07:15

"Không cam tâm." Tần Thời nhíu mày, bước nhanh khỏi vách núi rồi tìm một nơi kín đáo ném hắn xuống: "Nhưng phải dưỡng thương trước đã." Thấy hắn vẫn giữ được bình tĩnh đến mức ấy, Quý Tiêu nghĩ đến tấm phù văn mà mình đã uổng phí trong khi Tần Thời lại chẳng phải trả giá gì, càng nghĩ lại càng thấy thiệt. Bản thân đã bỏ ra nhiều như vậy, tuyệt đối không thể ra về tay trắng! Ý niệm nổi lên trong lòng, Quý Tiêu tiếp tục xúi giục Tần Thời: "Nghe nói nơi này là di tích chiến trường thượng cổ, bên trong giấu đủ loại bảo vật kể cả thần binh. Hướng mà la bàn chỉ tới rất có thể chính là thần binh thượng cổ. Nếu là bảo kiếm, chờ ngươi mang về tông môn, thanh kiếm đó đủ để ngươi đứng vững trong gia tộc họ Tần." Ánh mắt Tần Thời khẽ lay động. Hắn chống mũi kiếm xuống đất, máu từ cổ tay theo chuôi kiếm chảy dài, từng giọt đỏ tươi nhuộm lên lưỡi kiếm sắc bén, nhưng hắn lại như không hề hay biết, sắc mặt vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Quý Tiêu biết rất rõ tính cách của Tần Thời, nên cố nhịn ham muốn tiếp tục thuyết phục mà dừng lại đúng lúc. Không biết đã qua bao lâu, Tần Thời rốt cuộc cũng mở miệng: "Chờ nghỉ ngơi xong rồi quay lại thử một lần nữa." Quý Tiêu khẽ gật đầu. Cả hai cắn răng nuốt xuống đan dược quý giá, mong mau chóng hồi phục thương thế và linh khí. Ánh mắt bọn họ chăm chú dán chặt vào hướng mà la bàn chỉ tới, ý định quay lại dò xét càng lúc càng mãnh liệt. Khi trời vừa hửng sáng, vết thương của Tần Thời và Quý Tiêu rốt cuộc cũng hồi phục hoàn toàn. So với yêu thú, thân thể của tu sĩ phàm nhân bọn họ kém xa về sức chịu đựng. Cỗ lực lượng cuồng bạo tối qua ập tới suýt nữa khiến ngũ tạng đảo lộn, cả hai đều khổ không thể tả. May mà trong tay vẫn còn vài viên đan dược không tệ. Đây là điểm mà con gấu đen kia không có được. Tần Thời và Quý Tiêu không dám chần chừ, lập tức cất bước, vội vàng men theo lối hẹp tiến tới. Trên đường chân trời bắt đầu xuất hiện một dải cam nhạt, trong khe núi không còn tối như đêm qua, ánh sáng yếu ớt đã đủ để thấy rõ mọi vật. Ngay khi sắp ra khỏi lối hẹp, chợt thấy một luồng hồng quang rực rỡ mang theo ánh kim lập lòe, thẳng tắp xuyên lên tận mây xanh. Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển. Chỉ một thoáng nhìn luồng sáng ấy thôi, cũng khiến người ta sinh lòng run sợ, như đang đối mặt với một tồn tại khổng lồ không thể chống lại. Quý Tiêu run giọng thốt lên: "Con gấu đen đó đột phá rồi sao?" Sắc mặt Tần Thời tái nhợt, liếc nhìn la bàn trong tay, dứt khoát thu nó lại: "Đi mau! Vừa bước vào Nguyên Anh đã có thanh thế thế này, không phải loại mà ngươi với ta có thể ứng phó được!" Quý Tiêu hiểu ý hắn, dù trong lòng không cam, nhưng cũng biết rõ, muốn đoạt lấy bảo vật từ tay một đại yêu Nguyên Anh kỳ, quả là chuyện viển vông. Huống hồ đêm qua còn từng trêu chọc nó, hiện giờ rời đi thật nhanh mới là thượng sách. Hai người không do dự thêm, lập tức xoay người đổi hướng. Quý Tiêu thậm chí còn ném ra hai tấm phù tốc hành, giúp cả hai trốn thoát nhanh hơn. ... Còn ở bên kia, con gấu đen đang ngáy khò khò dưới gốc cây, cũng bị cơn rung chuyển dữ dội này làm cho choàng tỉnh. Nó tức tối mở trừng đôi mắt, rồi lập tức nhìn thấy luồng hồng quang chói mắt mang theo ánh kim xuyên thẳng lên trời cao, khiến thần hồn nó run rẩy, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hoảng. Con rồng vàng có tu vi Trúc Cơ ấy cũng đã đột phá rồi hả? Uy lực của Kim Đạn lại khủng bố đến mức này sao! Gấu đen lập tức dập tắt ý nghĩ tranh giành lãnh địa với Kim Long, vội vàng lục lọi trong động cây, thu dọn hành lý, chuẩn bị dời sang ngọn núi bên cạnh tìm vợ gấu. Theo đuổi mà không cưới được thì thôi... cùng lắm... cùng lắm thì làm một con gấu dự bị cũng được! Miễn là còn giữ được cái mạng gấu này là được! Trận chấn động kia lại chẳng đánh thức được Dung Du. Nàng đã rơi vào trạng thái nhập định cực sâu, linh khí trong cơ thể vận chuyển không ngừng. Chỉ là cơn rung lắc dữ dội khiến thân thể nàng vốn tựa vào vách núi bị chao đảo, cả người nghiêng ngả ngã xuống. Thấy thân thể Dung Du đang đổ về phía mình, Tiểu Kim Long giật mình kinh hãi, thân thể nó nhỏ bé thế này, làm sao chịu nổi sức nặng của nàng chứ! Để tránh phải trực tiếp nếm trải nỗi đau "nghìn cân giáng đầu", Tiểu Kim Long lập tức vèo một tiếng, bay khỏi chỗ cũ nhanh như chớp. Ngay khoảnh khắc khuôn mặt thiếu nữ sắp đập thẳng xuống đất, một bàn tay trắng muốt, mát lạnh như ngọc liền đỡ lấy gò má nàng. Chử Tầm khẽ đỡ Dung Du ngồi lại ngay ngắn, ánh mắt nghiêng về phía Tiểu Kim Long, giọng trầm thấp: "Không phải bảo ngươi bảo vệ sư tỷ sao?" Tiểu Kim Long: "..." Ngã một cái thì có mất tay mất chân đâu chứ... Nhưng chủ nhân lại vì nữ nhân kia mà trách mắng nó! Nó biết mà! Quan hệ của hai người này chắc chắn không bình thường! Vậy mà nàng ta còn dám mạnh miệng chối rằng không có nắm tay, không có hôn môi với chủ nhân. Hừ! Rõ ràng là đang nói dối! Không chuyện gì có thể qua mắt được Tiểu Kim Long thông minh lanh lợi này đâu!