Chương 10: Là nàng, là nữ nhân thầm mến chủ nhân đó (3)
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Nhất Trì Thanh Hứa11-10-2025 22:12:19
Trưởng lão giảng đan dược từng nói, linh thảo có phẩm chất cao thường sẽ sinh ra đường vân màu vàng ngay giữa phiến lá.
Nếu đường vàng ấy kéo dài từ gốc tới đầu lá, chiếm khoảng một phần ba độ rộng của lá thì chính là phẩm chất tối ưu.
Dung Du nhặt lên một nhánh linh thảo dài, nhìn phần tơ vàng mảnh như sợi chỉ gần gốc. Nàng ướm tay đo thử, chỉ dài bằng một nửa móng tay.
Nàng lại cúi đầu nhìn những nhánh linh thảo khác, như tuần tra lãnh thổ mà đi một vòng quanh ruộng, tỉ mỉ kiểm tra từng cây linh thảo xem có sinh ra tơ vàng hay không. Đến khi chắc chắn thì tinh thần nàng vô cùng phấn chấn, mặt mày cực kỳ rạng rỡ.
Dù chưa nhiều nhưng đã có sắc vàng tức là dấu hiệu của linh thảo phẩm chất cao!
Trong khoảnh khắc ấy, Dung Du thật sự cảm nhận được cảm giác của "nô lệ vùng lên hát khúc ca tự do".
Nàng ngân nga khúc nhạc nhỏ, đi đến đầu ruộng, nhanh nhẹn dùng những nhánh dài bó thành từng bó gọn gàng, tổng cộng hơn năm mươi bó.
Phần còn lại lẻ tẻ không đủ bó, Dung Du nghĩ ngợi giây lát rồi không gượng ép, cứ thế nhét cả đống cả có bó lẫn không bó vào túi trữ vật.
Xử lý xong toàn bộ linh thảo, nàng nhìn đám cỏ còn có thể mọc thêm hai vụ nữa, trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch. Nàng cẩn thận dùng bài linh điền phong lại ruộng thuốc, luyến tiếc ngoái đầu nhìn thêm vài lần rồi mới chịu rời đi.
Ba nghìn năm trước, yêu vương vì không có được Trường Sinh Đan, từng dẫn theo yêu tộc tấn công vào đại tông môn đứng đầu Trường Sinh giới là Bồng Lai Tiên Môn, giết hại vô số tu sĩ, từ đó nhân tộc và yêu tộc kết thành huyết hải thâm thù.
Sau này, vô số yêu thú mà Ngự Thú Tông nuôi dưỡng không ngờ lại đồng loạt nổi loạn trong một đêm, điên cuồng tấn công tu sĩ trong tông, khiến Ngự Thú Tông tổn thất nặng nề.
Lâu dần, thiên hạ bắt đầu truyền nhau rằng phần lớn yêu tộc vốn có bản tính hung tàn, khó lòng cảm hóa. Gặp yêu thì nên giết ngay, bằng không ắt sẽ thành họa lớn.
Đây là bài học được rút ra từ máu tươi của người đi trước, truyền lại qua từng thế hệ. Vì thế tu sĩ nhân tộc ngày nay phần lớn đều là trừ yêu sư.
Còn chức vị ngự thú sư, nếu không phải trời sinh có linh thú hộ thân thì bắt buộc phải nuôi dưỡng yêu thú bên người suốt một khoảng thời gian ít nhất là nửa năm đến một năm, đợi khi yêu thú cùng chủ nhân nảy sinh tình cảm sâu đậm mới có thể tiến hành nghi thức truyền linh, chuyển hóa thành linh thú ký khế ước.
Cũng bởi yêu thú trời sinh hung hãn khó thuần phục nên người học pháp ngự thú hiện nay ngày càng ít đi, khiến cho Ngự Thú Phong của Ngọc Hành Tông gần như không có mấy đệ tử.
Núi rừng vắng vẻ, Ngự Thú Phong cũng vì vậy mà được phong chủ nơi này tận dụng, mở ra hai dãy sạp dài ở lưng chừng núi để thu linh thạch.
Mỗi sạp đều khắc sẵn trận pháp, giúp bảo tồn độ tươi của vật phẩm bày bán, chẳng hạn như linh thảo hay dược thảo, sau khi đặt lên sạp, sẽ không bị mất đi độ tươi mới theo thời gian.
Thuê một sạp một đêm tốn năm mươi linh thạch.
Không tính là đắt, lại giữ được độ tươi nên nơi đây dần dần hình thành quy mô giao dịch, đến mức sạp nào cũng bị giành đến mức cung không đủ cầu.
Khi Dung Du đặt chân đến lưng chừng Ngự Thú Phong, hai bên đường những sạp dài đã bị chiếm hơn phân nửa, tiếng rao hàng vang lên không ngớt bên tai.
Nàng không vội tìm chỗ bán, chỉ vung tay thi triển một đạo pháp thuật thanh tẩy, sau đó bắt đầu dạo từ đầu dãy sạp, thỉnh thoảng dừng lại hỏi giá vài món.
Đi hết hơn nửa dãy sạp, tay nàng vẫn trống trơn, không mua lấy một thứ. Dung Du điềm nhiên quay trở lại.
Là kẻ mắc nợ đến mức cả người không móc nổi nửa viên linh thạch, Dung Du hết sức thản nhiên ngồi xếp bằng xuống đất ngay cạnh sạp đầu tiên.
Nàng trải chiếc bao bố cũ người khác vứt đi ra trước mặt, bày lên mấy bó linh thảo tươi non màu xanh biếc.
Ngự thú sư vốn chẳng nhiều, mà loại linh thảo thông thường dùng cho linh thú ăn như thế này lại càng không dễ gây chú ý.