Trên Dược Phong, hai thiếu nữ mặc y phục nội môn xanh lục của Ngọc Hành Tông ngồi sóng vai giữa thửa ruộng thuốc, vì đang thổ lộ bí mật mà khoảng cách giữa họ cũng gần lại đôi phần.
Ân Tố Khanh ngắm nhìn gương mặt thanh tú, linh động của Dung Du, môi khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi. Nàng muốn nhắc nhở Dung Du, nhưng lại sợ làm nàng tổn thương.
Trước kia mỗi lần nhắc đến Nam Tương, Dung sư muội đều cho rằng nàng đang khoe khoang, thế nào cũng buông lời mỉa mai. Lâu dần, Ân Tố Khanh đành ngậm miệng không nói nữa.
Vì vậy, lúc này nàng hít sâu một hơi, đối diện với đôi mắt trong veo lấp lánh của Dung Du, nghiêm túc hỏi: "Dung sư muội, ngươi thật sự muốn nghe sao?"
"Dĩ nhiên là muốn nghe thật." Dung Du sợ nàng không nói, lập tức hừ giọng, vẻ ngang ngược: "Ba người chúng ta cùng lớn lên, sư tỷ biết được chuyện bí mật của Nam sư huynh thì ta cũng phải biết chứ!"
"Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì quá bí mật..." Ân Tố Khanh thấy nàng quyết tâm, do dự một chút rồi nói: "Nhưng nghe xong đừng thấy khó chịu nhé."
Khó chịu gì cơ?
Tên nam chính đó rốt cuộc có vấn đề lớn đến mức nào chứ!
Dung Du càng thêm hào hứng: "Không sao đâu sư tỷ, ta chịu được!"
"Vậy thì được." Ân Tố Khanh nhìn ánh mắt sáng rực của nàng, thấy nàng đã thật sự sẵn sàng, liền nghiêng người lại gần nói khẽ: "Dung sư muội, ngươi không nhận ra sao, Nam sư huynh đối với ngươi, với ta, với những sư tỷ sư muội khác đều giống nhau cả."
Dung Du không ngờ nàng lại chủ động nhắc đến điều này, thoáng sửng sốt.
"Nam sư huynh ôn hòa khiêm tốn, cư xử lễ độ, thiên phú lại cao. Bao năm nay tu hành cũng chưa từng lười nhác. Hắn đối xử với ngươi, với ta, với mọi người đều rất tốt, thật sự rất dễ khiến người ta rung động. Nhưng mà..." Ân Tố Khanh ngừng lại, trên mặt hiện vẻ trăn trở: "Nếu hắn đối xử với ai cũng như ai thì việc làm sư muội với làm đạo lữ có khác gì nhau? Ta đâu cần phải chấp nhận tình cảm của hắn?"
Dung Du bị hỏi đến sững người.
Đây là kiểu nữ chính tỉnh táo giữa cõi trần sao?
Tuy nàng ta chưa thật sự nhận thức được hành vi của nam chính là không đứng đắn, nhưng ít nhất cũng đã có ý thức được "hắn như vậy là không được".
Không hổ là tỷ muội tốt của nàng!
"Ân sư tỷ, tỷ nói đúng lắm." Dung Du quay đầu lại, ánh mắt nhạt màu bốc lên lửa giận, phẫn nộ nói: "Không ngờ Nam sư huynh lại là người như vậy, ta quyết định không thích huynh ấy nữa!"
Ân Tố Khanh nghe lời trẻ con ấy, chỉ bật cười khẽ lắc đầu.
Thích một người mười mấy năm, đâu phải chỉ vài câu nói là có thể thay đổi?
Ân Tố Khanh chỉ cho rằng Dung Du đang giận dỗi, không để bụng, bèn lấy trong hộp bánh ra một miếng vị mơ mà nàng thích nhất đưa cho nàng dỗ dành.
Dung Du kiêu ngạo ngẩng cằm nhận lấy, khẽ hừ một tiếng, rồi cũng học theo mà đưa cho nàng một miếng bánh linh trà mà mình thích.
Ân Tố Khanh cười cắn một miếng bánh.
Chuyện về Nam Tương chỉ là một đoạn nhạc đệm. Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của Ân Tố Khanh, Dung Du cũng không nhắc tới hắn nữa. Mỗi ngày đều chuyên tâm cày ruộng, lên lớp và tu luyện.
Đợt linh thảo thứ hai và thứ ba đã nảy mầm, đường kim tuyến ở giữa rốt cuộc cũng dài ra một đoạn, đạt tới hơn hai tấc. Tuy chưa tính là linh thảo phẩm chất cao, nhưng cũng bán được giá không tệ.
Do ban đầu tưới nước không hợp lý nên vài gốc linh thảo bị chết, vì vậy hai đợt thu hoạch gần đây mỗi đợt chỉ được khoảng ba mươi bó linh thảo kim tuyến dài hai tấc.
Dung Du nghe Ân Tố Khanh nói Dược Phong có thu mua loại linh thảo vàng này, thế là liền gói lại mang bán cho Dược Phong với giá ba mươi linh thạch một bó.
Một lần bán được hẳn một ngàn tám trăm linh thạch.
Dung Du lập tức dùng khoản lời này trả phần dư còn nợ, bao gồm cả sáu trăm linh thạch tiền cơm vay của một sư tỷ ở Phù Thuật Phong.
Trả xong nợ nần, nàng liền chạy lên đỉnh núi ăn tối cùng Dung Trường Phong, vừa ngồi xuống đã vội lôi giấy bút ghi sổ nợ ra, phấn khởi gạch bỏ một khoản lớn.
Dung Trường Phong ngồi bên cạnh, vừa điềm nhiên uống trà vừa lén liếc nhìn sang nàng.