Lúc nàng vừa đứng thẳng người, hai cánh cửa viện đột nhiên mở ra từ bên trong, nàng nghe thấy từ xa truyền đến giọng một nam nhân mang đầy ý cười:
"Ồ, A Du bây giờ bắt đầu biết chăm chút rồi à? Là vì biết hôm nay sư đệ của ngươi sẽ đến sao?"
Dung Du: "?"
Sư đệ? Sư đệ nào cơ?
Nàng mang theo đầy nghi hoặc bước vào cổng, mùi hoa quế vàng nhè nhẹ lan tỏa khắp sân, tầm mắt nàng lập tức dừng lại trên người một thiếu niên mặc áo đỏ đang đứng cạnh Dung Trường Phong.
Thiếu niên thẳng lưng đứng đó, mái tóc đen dài mượt như lụa được buộc gọn bằng dây buộc đỏ. Làn da trắng như tuyết, lông mày cong cong, bên dưới là đôi mắt màu hổ phách rực rỡ như bảo thạch, môi đỏ như cùng tông với dây buộc tóc.
Cơn gió nhẹ lướt qua, làm mưa hoa quế rơi lả tả, cũng khiến dây buộc tóc dài kia tung bay trong gió, bất cẩn lướt qua khóe môi thiếu niên, để lại một vệt đỏ chói lóa trong khoảnh khắc.
Dung Du như bị mê hoặc.
Nàng làm diễn viên quần chúng nhiều năm, rất ít thấy ai mặc áo đỏ mà lại đẹp đến vậy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Ánh mắt Dung Trường Phong mang theo ý cười: "Thấy sư đệ ngươi rồi nên không bước nổi nữa à?"
"Hừ!" Dung Du hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cứng miệng nói: "Con đi đường mệt rồi, muốn nghỉ chân một chút không được chắc?"
"Được được được." Dung Trường Phong cười phụ họa, rồi quay đầu nói với Chử Tầm: "Chử Tầm, đây là sư tỷ không nên thân của con, tên nó là Dung Du."
Nghe thấy cái tên này, bước chân của Dung Du suýt nữa trượt một cái, may mà đi chậm, nên mới không thất thố trước mặt người khác.
"Chào sư tỷ." Thiếu niên bên kia khẽ gật đầu, vẻ mặt ung dung tự tại.
"Chào sư đệ, chào sư đệ!" Dung Du cười hề hề, thái độ thân thiện hết mức có thể.
Má ơi! Đây chính là đại phản diện trong cả quyển sách đáy! Một con yêu thú cực kỳ hung tàn trong truyện, nếu chọc giận hắn thì ai biết có còn giữ được mạng hay không cơ chứ!
Nhưng hắn đúng là có sắc đẹp gây họa được mà!
Dung Du không dám nhìn nhiều, vội vàng kéo Dung Trường Phong vào trong.
"Gấp cái gì mà gấp?" Dung Trường Phong thấy nàng cúi đầu chạy nhanh như chớp, lại liếc mắt nhìn Chử Tầm theo sau rồi ông bỗng bật cười nói: "A Du à, người biết thì cho rằng ngươi đang đói bụng, không biết lại tưởng ngươi đang háo sắc đấy."
"Cha, người xem nghe như vậy có giống lời con người nói ra được không?" Dung Du lườm hắn một cái, lại cúi đầu nhìn tay mình đang nắm lấy tay áo hắn, khinh thường nói: "Cha muốn làm súc sinh à?"
Dung Trường Phong: "..."
Quả nhiên là nữ nhi của hắn, dù đã nhịn đói hai ngày nhưng miệng lưỡi vẫn không giảm chút sức sát thương nào.
"Thôi được rồi." Dung Trường Phong rút tay áo ra khỏi tay nàng, bày ra bộ dáng lạnh lùng cao ngạo: "Hôm nay gọi ngươi tới là để dặn ngươi sau này chăm sóc sư đệ một chút. Sư đệ của ngươi mới vào nội môn còn chưa quen biết ai, ngươi ở trong tông môn giao du rộng rãi, sau này đi đâu thì tiện thể đưa nó theo nhé."
Dung Du đã ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm trong bát chẳng buồn ngẩng lên, vừa ăn vừa đáp: "Ta quen biết nhiều người chỗ nào chứ?"
"Ngươi còn không quen nhiều người sao?" Dung Trường Phong nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Thế nhưng ta thấy người cho ngươi mượn linh thạch không ít đâu nhỉ."
Dung Du: "..."
Đúng là cái gì không muốn nhắc thì y như rằng sẽ bị khơi ra!
Ai cũng đừng mong phá rối tâm tình của nàng, càng đừng hòng cản nàng ăn cơm!
Nàng giả bộ không nghe, không biết, chỉ lo gắp đồ ăn, chiếc đũa như tàn ảnh lướt qua trước mắt hai người.
Dung Trường Phong nhìn con gái như hổ đói vồ mồi, lại nhìn sang Chử Tầm ăn uống thong thả, hành xử đúng mực, khóe môi hắn khẽ giật.
Một mâm cơm, rõ ràng phân thành hai bức tranh đối lập. Một bên tao nhã thanh tú, một bên thì thô lỗ vô tri.
Dung Trường Phong thật không nỡ nhìn, cố gắng giữ chút thể diện cho nữ nhi nhà mình nên quay sang nói với Chử Tầm: "Ha ha, sư tỷ ngươi hai hôm nay vùi đầu trồng trọt trên Dược Phong nên đói đến không còn sức ấy mà."
Chử Tầm gật đầu: "Sư tỷ còn đang tuổi lớn, nên ăn nhiều một chút."
"Đúng đúng đúng." Dung Trường Phong xắn tay áo, gắp thức ăn cho con gái và đồ đệ mới: "Các ngươi đều đang tuổi ăn tuổi lớn, cứ ăn nhiều vào."
Dung Du ăn liền ba bát cơm mới cảm thấy tạm lấp đầy cái bụng đói ba ngày của mình.
Sau bữa cơm, nàng còn uống thêm hai bát canh nữa.
Cảnh này khiến Dung Trường Phong cũng không khỏi nhíu mày: "Uống từ từ thôi, người không biết còn tưởng tông chủ Ngọc Hành Tông ta đến bữa cơm cũng không lo tử tế được cho con gái đấy. Từ ngày mai ngươi cứ tới đây ăn đi."
"Được thôi." Dung Du nghe vậy thì không hề từ chối, thậm chí còn nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn cha nhé."