Chương 25: Hệ thống vỗ tay thán phục (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:29

Phía trước vẫn còn đang giằng co, hai bên mỗi người kéo một tay Nam Tương không chịu buông. Đúng lúc Dung Du còn đang do dự, hệ thống lại như một cái máy thúc giục vô tình: [Nhanh lên! Không kịp nữa đâu!] Vì thế, năng lực ứng biến của một diễn viên như nàng liền bộc phát triệt để trong khoảnh khắc này. Khí tức quanh thân Dung Du chợt thay đổi, nàng ném mấy quả táo xanh vào hộp đồ ăn, một tay chống đất, người khẽ nhún một cái đã nhẹ nhàng đứng bật dậy từ tư thế ngồi. Ánh mắt Dung Du bừng bừng lửa giận, như thể bị ai đó làm phiền, sải bước tiến về phía trước. Nàng nhấc mắt nhìn hai vị sư muội kiếm tu đang kéo co hai bên, nghiêm giọng quát lớn: "Không học được thì luyện nhiều lần! Thời gian ở đây dây dưa với Nam sư huynh cũng đủ để các ngươi luyện mấy lượt kiếm pháp rồi đấy!" Sư muội bên trái thấy là Dung Du, mặt mày đầy vẻ châm chọc: "Dung sư tỷ nói đúng lắm! Không học được thì nên luyện nhiều vào, nói rất hợp với sư tỷ đó nha." Sư muội bên phải cũng cười ngọt ngào tiếp lời: "Sư tỷ có thời gian mắng tụi muội, chi bằng luyện thêm vài chiêu kiếm đi, biết đâu lại đột phá thật đấy." Theo như kịch bản, lúc này Dung Du phải lập tức rút kiếm, múa một chiêu kiếm hoa phong nhã rồi một hơi thi triển chiêu thức sắc bén để vả bôm bốp vào mặt hai vị sư muội kiếm tu kia. Chỉ tiếc rằng nàng đã cắm đầu trồng ruộng gần hai tháng nay, đừng nói đến vung kiếm ra chiêu, đến cả rút kiếm xoay một vòng cũng không đủ sức lực. Vậy nên, ngay lúc Ân Tố Khanh đang vội vã chạy tới, Dung Du đã kiêu ngạo ngẩng cằm, dõng dạc nói: "Đúng thế, nói ta cũng hợp lý lắm. Giống như ta đây, học không được thì luyện thêm mấy lần, mà luyện mãi vẫn không được thì... bỏ luôn cho rồi!" "Hai vị sư muội, nhìn ta mà xem, chưa tới hai tháng chuyển sang tu đan, không những đã đột phá Trúc Cơ mà còn... Hơ hơ, ta còn kiếm được một đống linh thạch nữa cơ đấy! Kiếm được bao nhiêu à?" Nàng vừa nói, đôi mắt sáng màu nhạt vừa lấp lánh đảo tròn trong hốc mắt như sao đêm. Dung Du cố ý cúi đầu, tỏ vẻ nghiêm túc đếm ngón tay: "Ấy da ấy da! Mới hai tháng mà ta đã kiếm được gần hai vạn linh thạch rồi! Mà ta còn chưa chính thức bắt đầu học luyện đan nữa cơ!" Sau màn khoe khoang tu vi và tiền tài, Dung Du lại lắc đầu như thể thật lòng suy nghĩ cho hai vị sư muội, chân thành đề nghị: "Thế gian không có việc gì khó, chỉ sợ các ngươi không chịu bỏ thôi! Hai vị sư muội, cứ cố gắng mãi mà chẳng tiến bộ, lại còn làm phiền người khác, chi bằng sớm đổi con đường tu hành, biết đâu sẽ thấy trời sáng mây tan thì sao?" Thiếu nữ vừa nói vừa cười tươi, khiến hai sư muội kiếm tu tức đến đỏ mắt ngấn lệ, cuối cùng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Các ngươi thấy sao?" Lời vừa dứt, hai người kia liền tức đến bật khóc tại chỗ. Một người một câu òa lên khóc lóc kể khổ với Nam Tương: "Sư huynh, huynh xem nàng kìa! Chỉ vì mình có thiên phú luyện đan mà châm chọc những kẻ bình thường như chúng ta!" "Chúng ta chỉ là kiếm tu bình thường, chỉ muốn theo huynh học thêm vài chiêu kiếm pháp, sau này trừ yêu diệt ma, cứu giúp bách tính thì có gì sai chứ?" Vừa nhắc đến việc luyện kiếm là vì trừ yêu cứu dân, ánh mắt Nam Tương liền nhìn sang Dung Du, hiện rõ vẻ không tán đồng: "Dung sư muội, lời nói cũng nên có chừng mực một chút." Dung Du hừ một tiếng, hoàn toàn không để hắn vào mắt. Ân Tố Khanh thì lại thấy dáng vẻ cố ý khiêu khích cùng sự kiêu ngạo của Dung Du trông thật sự xinh đẹp vô cùng. Nhưng để tránh mọi chuyện bùng nổ, nàng vẫn vội bước lên hòa giải, dịu giọng an ủi hai sư muội đang khóc: "Hai vị sư muội, Dung sư muội không có ác ý gì đâu, nàng chỉ muốn nhắc các ngươi tập trung luyện kiếm hơn thôi." Lời này vừa thốt ra, lại chạm đúng vào nỗi đau của hai người kia. Hai kiếm tu tức giận chất vấn: "Ý ngươi là gì? Nói bọn ta không chăm chỉ luyện kiếm à?" "Ngươi là đan tu thì hiểu cái gì về kiếm tu bọn ta chứ?" Thấy người trong lòng vừa mở miệng an ủi đã bị hai sư muội quay lại chất vấn châm chọc, sắc mặt Nam Tương lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Hắn mạnh tay giật lại cánh tay đang bị hai vị sư muội kéo giữ. Hai sư muội chưa từng thấy Nam Tương có sắc mặt khó coi đến vậy, khí thế ngang ngược lập tức xẹp xuống, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, chẳng ai dám mở lời thêm. Cùng lúc đó, Dung Du đã đưa tay kéo lấy cánh tay Ân Tố Khanh, kéo nàng về đứng cạnh mình. Thiếu nữ như thể đã nhìn thấu nhân tình thế sự, khẽ liếc nhìn Ân Tố Khanh đầy đau lòng, sau đó lại xoay ánh mắt nhìn về hai sư muội rồi dõng dạc cất lời: "Người xuất sắc như vậy, các ngươi không xứng!"