Nàng nhìn Ân Tố Khanh, chầm chậm giơ tay lên, khẽ chạm lên gò má trắng hồng của chính mình, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái.
Nữ chính trong "Trấn Yêu" lại là một kẻ mê sắc đẹp đến mức này, thật đúng là khó tin...
Nhưng ngẫm lại thì cũng không phải không hợp lý.
Dù sao cũng là người từng bình phẩm cả vẻ đẹp xấu của một cây linh thảo cơ mà.
Nhìn dáng vẻ luống cuống bất an của Ân Tố Khanh, Dung Du liền hạ tay xuống, hất cằm, nói giọng kiêu ngạo: "Hừ! Thích nhìn ta thì cứ nhìn, có gì mà phải giấu chứ? Hôm nay ngươi giúp ta, bản cô nương cho ngươi nhìn thêm một chút cũng được!"
Trước giờ Dung Du luôn cao ngạo, lời nói thường mang đầy ẩn ý châm chọc. Nhưng hôm nay tuy vẫn giữ vẻ kiêu kỳ ấy nhưng Ân Tố Khanh lại thấy nàng đẹp đến đáng yêu.
Còn chủ động bảo nàng cứ nhìn nữa chứ, thật sự là ngay cả cách nói chuyện cũng đáng yêu chết đi được.
Cuối cùng cũng thốt ra được tâm ý đã chôn giấu bao năm, Ân Tố Khanh cảm thấy lòng nhẹ nhõm, ánh mắt cũng thường lướt về phía Dung Du hơn trước.
Rất quang minh chính đại, không còn phải lén lút giấu giếm.
Dung Du cũng không ngăn nàng nhìn, dẫu ánh mắt kia vẫn luôn không rời khỏi người mình, nàng vẫn giả vờ như không thấy, chỉ chuyên tâm tập trung vào đôi tay đang nâng lên, nỗ lực vận dụng linh khí để điều khiển linh vũ rơi xuống từng gốc linh thảo theo đúng lượng.
Có Ân Tố Khanh bên cạnh chỉ dẫn, Dung Du không hề coi nhẹ, mỗi lần chỉ điều khiển một phần ba thửa ruộng thuốc, kiên trì thi triển đến lần thứ ba, lượng linh vũ nàng kiểm soát cuối cùng cũng đã khá chính xác.
Chỉ là sau khi kết thúc, linh khí trong cơ thể đã cạn sạch.
Dung Du mệt đến đỏ cả mặt, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, liền ngồi xếp bằng điều tức mới dần khôi phục linh lực trong cơ thể.
Ân Tố Khanh vung tay niệm một đạo thanh khiết thuật, dịu dàng cười nói: "Dung sư muội lần đầu điều khiển linh vũ, đã khiến đa số linh thảo kim sắc mọc cao thêm một đoạn rồi. Sau này luyện tập nhiều, đến lúc đó linh vũ sẽ tùy tâm mà động, không cần điều khiển cũng sẽ tự rơi đúng vào từng cây thôi."
Dung Du mắt sáng rực: "Thật à?"
Ân Tố Khanh mỉm cười gật đầu.
Dung Du vô cùng vui sướng. Nàng vừa định chia linh thực điểm tâm cho Ân Tố Khanh để cảm tạ, nhưng nghĩ sao lại hừ một tiếng rồi nói kiểu ra vẻ: "Hừ! Hôm nay ngươi dạy ta, mấy chiếc bánh điểm tâm cha ta cho lúc sáng chia cho ngươi một ít cũng được!"
Ân Tố Khanh mỉm cười: "Được."
Hai thiếu nữ, một người kiêu ngạo, một người dịu dàng, ngồi song song trên bờ ruộng, quay lưng về phía ráng chiều rực đỏ, vui vẻ chia nhau các loại bánh trong hộp điểm tâm, thỉnh thoảng lại bình luận món này ngon, món kia chưa hợp vị.
Nhờ lần giúp đỡ bất ngờ hôm nay, quan hệ giữa Dung Du và Ân Tố Khanh bỗng trở nên thân thiết hơn hẳn.
Ân Tố Khanh thích ngắm Dung Du, bèn thường xuyên đến ruộng thuốc tìm nàng, thỉnh thoảng còn mang theo hộp cơm, đem mấy món mới của Linh Thiện Đường đến cho nàng nếm thử.
Mỗi lần ăn linh thực mà Ân Tố Khanh mang tới, Dung Du lại có cảm giác như mình vừa kết thân với một tiểu phú bà.
Cô nàng tiêu xài hoang phí ơi, ngươi lú lẫn rồi à!
Người cho ngươi mượn sáu vạn linh thạch chính là nữ chính đấy, ngươi không chọn lại cứ chạy theo nam chính làm gì?
Dung Du thật lòng trân trọng một người tỷ muội tốt như Ân Tố Khanh, nàng tuyệt đối không muốn vì một tên nam nhân nào đó mà hủy hoại tình bạn giữa họ.
Vì vậy, nàng chọn một dịp lúc chia điểm tâm thì làm ra vẻ vô tình hỏi: "Ân sư tỷ, lần trước ta thấy Nam sư huynh tỏ tình với ngươi rồi đó."
Ân Tố Khanh có phần kinh ngạc, nhưng rồi đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ấy lại khẽ liếc sang, như thể nhìn thấu tâm tư của nàng, còn mang theo ý cười nói: "Hắn đúng là có bày tỏ, nhưng ta đâu có đồng ý chứ."
"Vì sao vậy?" Dung Du tò mò: "Là vì ta sao?"
Ân Tố Khanh đáp: "Cũng không hẳn."
Dung Du gặng hỏi: "Vậy là vì sao?"
Ân Tố Khanh hơi cau mày, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai mới khẽ dịch lại gần Dung Du, vẻ mặt có chút khó xử, thấp giọng nói: "Ngươi không phát hiện ra... Nam sư huynh có điều gì đó không ổn sao?"
"Không ổn?" Dung Du thấy nàng ra vẻ khó nói, lập tức hứng thú hẳn lên: "Là không ổn chỗ nào?"...
Dung Du: [Ừm ừm? Có chuyện gì? Kể kỹ chút đi!]