Chương 47: Một nam một nữ, ba bao tải tròn vo, hiểu chưa? Mau chạy ngay đi! (3)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:07:15

Dung Du và Chử Tầm thì hoàn toàn không hay biết gì về danh tiếng lẫy lừng đang lan truyền bên ngoài. Vừa đuổi vừa trốn, vừa đi vừa tìm kiếm bảo vật. Linh thực càng quý hiếm, nơi sinh trưởng của chúng càng dồi dào linh khí, đồng thời càng ẩn sâu và thường được yêu thú mạnh mẽ canh giữ. Lần trước họ tình cờ thu được cả một đống linh sâm trăm năm, ngàn năm, cũng là vì đám linh sâm ấy chủ động tấn công, tự làm lộ hành tung. Chử Tầm đương nhiên hiểu điều này, nên nhân lúc vẫn còn thời gian, sau khi hỏi ý Dung Du, liền quyết định cùng nàng đến nơi có nhiều yêu thú nhất trong bí cảnh. Linh thực có thể bán lấy linh thạch, còn nhiều yêu thú trên người cũng toàn bảo vật, chỉ cần lấy một ít lông cũng bán được linh thạch. Hắn rất nhạy cảm với khí tức yêu thú, dẫn Dung Du tránh né gọn ghẽ từng con yêu thú mạnh mẽ, trước khi trời tối đã đến được Yêu Thú Cốc, nơi có chủng loại yêu thú phong phú bậc nhất trong bí cảnh. Trước khi đến đây, Dung Du đã từng nghe nói về Yêu Thú Cốc. Nghe đồn yêu thú nơi này cực kỳ hiền lành, chỉ cần không chủ động công kích, chúng cũng sẽ không tấn công lại tu sĩ. Vừa bước vào cốc, yêu thú hiện diện lộ thiên liền nhiều hẳn lên. Một con linh lộc còn dửng dưng bước ngang qua người Dung Du, dáng vẻ tao nhã như chốn không người. Một con thỏ xám chẳng biết từ đâu lao tới, đâm thẳng vào ủng của nàng. Dung Du cúi người, đầu ngón tay vừa chạm được vào lớp lông mềm mịn thì con thỏ xám đã rùng mình tránh khỏi, nó ngẩng đầu rồi thốt ra tiếng người: "Ngươi đã sờ lông của ta thì phải cho ta ăn! Bằng không thì các huynh đệ tỷ muội của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Dung Du: "?" Khoan đã, đây là đang ăn vạ đòi ăn đấy hả? Chử Tầm: "..." Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua rồi nhè nhẹ tỏa ra khí tức, thế là con thỏ xám bị dọa cho dựng đứng cả tai, soạt một tiếng đã chuồn thẳng không thấy bóng dáng đâu. Dung Du đang mân mê linh thảo, tay hơi khựng lại: "... Nó đi tìm huynh đệ tỉ muội sao? Sư đệ, lát nữa chúng ta có bị vây đánh không đấy?" Chử Tầm: "Không đâu." Dung Du yên tâm gật đầu. Mèo con nói không, vậy chắc là không, dù gì hắn cũng hiểu được ngôn ngữ đồng loại của yêu thú mà. Nhưng mà, thời buổi này thỏ con cũng biết giả vờ bị hại để ăn vạ rồi sao? Quá vô lý! Không thể chấp nhận được! Dung Du lần này cũng không dám tuỳ tiện sờ loạn nữa, sợ gặp phải yêu thú ăn vạ đòi bồi thường, đành theo sát sau lưng Chử Tầm. Yêu Thú Cốc là nơi mà ngự thú sư yêu thích nhất. Kế đó là đan tu vì lông, răng, máu, xương yêu thú đều có thể luyện đan. Khí tu cũng thường ghé qua vì xương yêu thú có thể luyện khí cụ. Vì thế, Dung Du nhìn quanh liền thấy vài khuôn mặt quen thuộc của các đan tu trong tông môn đang cúi người đút linh thảo cho yêu thú. Bên cạnh đó, thậm chí có người còn đang múa kiếm cho một con hổ nhỏ toàn thân hoa văn tuyết trắng xem. "Nhìn đây! Kiếm chiêu nam đức! Xoạt xoạt xoạt xoạt! Vô địch trường sinh giới!" Thiếu niên mặc y phục đệ tử của Ngự Thú Tông, thành thạo múa trường kiếm, thi triển thân pháp một cách hoa mỹ trước mặt con hổ, gương mặt đầy kiêu ngạo nói: "Đi theo ta, chắc chắn ngươi sẽ không thất vọng đâu!" Con hổ nằm dài trong bụi cỏ, lười biếng liếc hắn một cái, sau đó liền cụp mắt xuống. Đệ tử Ngự Thú Tông: "?" Gì vậy, chẳng lẽ chiêu kiếm nam đức của ta chưa đủ lợi hại sao? Thiếu niên nghiêm túc ngẫm lại, sau đó đầy tự tin tiếp tục vung kiếm, miệng hào hứng hô: "Chiêu thứ hai trong bộ kiếm chiêu nam đức - Nhớ kỹ tất cả những điều nàng thích!" Dung Du: ? Ôi chao, tu chân giới giờ còn thịnh hành "kiếm chiêu nam đức" nữa cơ đấy? Nhưng mà ngươi múa kiếm nam đức cho một con hổ xem làm gì vậy hả? Dung Du còn đang âm thầm phàn nàn, thì thấy con hổ kia lại lười biếng mở mắt, thốt lên một câu bằng tiếng người: "Nhớ hết tất cả sở thích của nàng là cái quần gì?" Nó liếc sang một đan tu đang đút linh thảo cho linh lộc ở phía đối diện, phẩy đuôi hai cái, kiêu ngạo đưa ra yêu cầu: "Ta muốn ăn linh thảo kia." Dung Du: "?"... Dung Du: [Hóa ra nam đức còn dùng kiểu này được hả?]