Dung Du nhân cơ hội bày quầy bán linh thảo ngay gần đó. Đêm trước khi vào bí cảnh, nàng đã cố thủ bên ruộng thuốc đến tận lúc đợt linh thảo cuối cùng chín rộ, nghĩ rằng thay vì để mặc nó trong ruộng, chi bằng thu hết đem theo vào đây bán dần.
Chỉ không ngờ lại bán chạy đến thế.
Hơn nữa, còn bán cao hơn giá bán cho Dược Phong tận hai mươi linh thạch!
Dung Du muốn làm khách quen quay lại, nên vẫn giữ giá mỗi bó linh thảo cao phẩm chỉ bảy mươi linh thạch, còn cho yêu thú nếm thử một nhánh.
Nàng lấy ra một tấm bảng gỗ từ túi giới, nhanh tay viết lên dòng chữ: "Bảy mươi linh thạch Một bó linh thảo cao phẩm dài ba tấc, có thể nếm thử." Rồi dựng ngay ngắn trước ba bó linh thảo vàng óng ánh.
Muốn mang yêu thú theo, trước hết phải làm nó vui. Mà linh thảo cao phẩm, chính là cách để nó biết đi theo ngươi sẽ được ăn ngon.
Vì thế, linh thảo ở nơi này cung không đủ cầu. Ngay cả loại linh thảo bình thường non tơ cũng bị đẩy giá lên tận ba mươi linh thạch.
Dung Du đã phá vỡ quy luật tăng giá thị trường trong một đợt, kết quả là vô số tu sĩ nghe tin liền dắt yêu thú đến mua linh thảo.
Trong bí cảnh, chuyện giết người cướp của vốn không lạ.
Dung Du từng túi từng túi thu linh thạch, lại trao đổi ngọc giản với người khác, đã sớm thu hút sự chú ý của một số tu sĩ.
Cách đó không xa, có năm tu sĩ đi chung nhóm liên tục liếc mắt sang. Đợi đến khi đám người rời đi bớt, cả nhóm nhìn nhau rồi cùng bước tới.
Chử Tầm đã chú ý ánh mắt bất thường của năm người này từ nãy, mỗi lần thấy giao dịch linh thạch, rõ ràng vẻ mặt mấy tên này không hề mang ý tốt.
Thấy bọn họ tiến lại gần, hắn âm thầm nhấc ba bao bố đựng linh sâm giấu sau gốc cây rồi bước tới, điềm nhiên đứng phía sau lưng Dung Du.
Tên phù tu cầm đầu cúi xuống nhặt một bó linh thảo vàng óng, cười nói: "Đạo hữu, bảy mươi linh thạch đúng không?"
Dung Du: "Đúng."
Phù tu lật đi lật lại bó linh thảo trong tay: "Phẩm chất quả thật không tệ, lần này kiếm được không ít nhỉ?"
Dung Du: "?"
Ồ hô? Định ăn cướp sao?
Dám cướp mồ hôi nước mắt của nàng à? Tin nàng cho các ngươi chết không kịp kêu không?
Đúng lúc đó, mấy vị sư huynh đệ do Tạ Thiều dẫn tới đã mua xong quay lại, thấy con hổ con vẫn ngoan ngoãn theo sau hắn không rời. Còn chưa kịp vui xong thì nàng thấy hắn đã hào hứng làm quảng cáo sống, hô vang như rao hàng:
"Linh thảo vàng của nhà Dung đạo hữu, cả Phong Linh Hổ ăn xong còn gật gù! Không cần chín trăm chín mươi tám! Không cần chín trăm chín mươi tám! Chỉ với bảy mươi linh thạch, linh thảo thượng phẩm mang về nhà!"
Căng thẳng giữa hai bên chưa kịp bùng phát, thì lời quảng cáo như tiếng sấm của Tạ Thiều truyền khắp nơi.
Nếu không phải tình hình không thích hợp, Dung Du thật muốn giơ ngón cái cho vị bằng hữu nhiệt tình này.
Năm tu sĩ trước mắt vốn định giết người cướp của, đến khi nghe thấy họ "Dung" thì sắc mặt đều trở nên vô cùng kỳ quặc.
Cuối cùng, tên khí tu trong nhóm liếc mắt, trông thấy Chử Tầm đang bước tới còn ôm theo ba bao bố tròn vo, con ngươi hắn bất chợt trợn to lộ rõ vẻ kinh hoàng.
"Đại, đại ca! Đây là Dung sư tỷ chuyên ăn đầu người cùng sư đệ của nàng ta đó!" Khí tu hét lên.
Phù tu cũng giật mình.
Một tên không giữ chặt làm bó linh thảo trong tay rơi bịch xuống đất.
"Bẩn rồi." Sắc mặt Dung Du lập tức sa sầm, như thể thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, giọng nói lạnh lẽo rợn người: "Một trăm năm mươi linh thạch. Ngươi có mua hay không?"
Giọng nói âm u lạnh buốt khiến ai nấy nổi da gà.
Phù tu vừa định nói không mua nhưng khi đối mặt với đôi mắt âm trầm như sắp nhào tới ngoạm đầu người của Dung Du thì lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không dám thốt ra thêm một chữ nào.
"Trong bao..." Dung Du chậm rãi lên tiếng: "Xem ra còn có thể thêm vài cái nữa."
"Ta mua!" Tên khí tu nhỏ tuổi nhất suýt khóc, vội vàng lôi từ túi giới ra một túi linh thạch nặng trĩu, nhẹ nhàng đặt trước mặt Dung Du: "Linh thảo bọn ta cũng không cần nữa, số linh thạch dư là kính biếu Dung sư tỷ và sư đệ đó!"
Lần đầu tiên năm người bọn họ dốc linh thạch ra đút lót. Phù tu cầm đầu tức đến nghiến răng, nhưng hắn chợt nghĩ bọn họ có năm người lận...
Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy thiếu niên sau lưng Dung Du ung dung mở một bao bố ra, lấy từ trên cùng ra một cái đầu người tóc đen rũ xuống, qua miệng bao lộ rõ phía trong là những cái đầu đầy tóc chen chúc.
Phù tu chỉ thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đầu.
Năm người thì sao chứ? Năm người có ích gì chứ?
Khoảnh khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu ra ý trong lời truyền âm của đồng bạn: "Một nam một nữ, ba bao bố tròn tròn... Chạy ngay đi, hiểu chưa?"
Hắn hiểu rồi!
"Chạy mau!!" Phù tu gào thảm thiết, là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy, dán một tấm phù tăng tốc rồi dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao ra khỏi Yêu Thú Cốc.
Bốn người còn lại hoảng loạn kéo nhau bỏ chạy theo, chỉ sợ mình chậm một bước sẽ thành cái đầu tiếp theo trong bao của hai tên ma đầu kia.