"Chử sư đệ! Bắt lấy chúng!" Dung Du vừa thoáng ngẩn người nhìn hắn, liền lớn tiếng quát lên, nhún người một cái ôm chặt lấy cái đầu vừa bị đứt râu chưa kịp bỏ chạy kia.
Chử Tầm nghe vậy nhìn sang.
Đám đầu người run rẩy từng cơn, càng chen chúc nhau nhảy khỏi hang.
Hắn thuận tay nhặt mấy cái bị vấp ngã nằm chồng chất, liếc nhìn Dung Du rất nhanh rồi cũng học theo nàng mà ôm mấy cái "đầu tóc đen" vào lòng.
Cái đầu trong tay Dung Du vẫn còn vùng vẫy không yên, Chử Tầm chỉ khẽ dùng cánh tay ép lại, lập tức ba cái đầu trong lòng hắn đều ngoan ngoãn bất động.
Những cái đầu còn lại đã chạy thoát hết.
Dung Du nhìn sinh vật trong lòng còn đang giãy giụa, liền vung tay vỗ mạnh lên đầu nó một cái, gằn giọng đe dọa: "Còn nhúc nhích nữa là ta nấu ngươi ăn đấy!"
Một câu dọa nạt lập tức khiến nó ngoan ngoãn nằm im.
Dung Du hài lòng vỗ vỗ đầu nó.
Những tu sĩ trốn ở hai bên góc hang sớm đã ngẩn ngơ như tượng gỗ. Đến khi nghe Dung Du định ăn cái đầu kia, cả người họ run lên bần bật.
Hai bên ôm chặt nhau nín thở, không dám hó hé dù chỉ một chút.
Làm gì có tu sĩ nào đáng sợ thế này chứ?
Thật sự mất trí đến mức muốn ăn cả đầu người luôn hả?
Đệ tử các tông môn hoàn toàn mở rộng tầm mắt, sợ tới mức không dám động vào cổ chân người phía trước nữa, co ro rón rén dán sát vào vách đá, ngoan ngoãn cuộn tròn im thin thít.
Dung Du và Chử Tầm lúc này còn chưa nhận ra hành động của mình đã gây bao cú sốc tinh thần cho đám đệ tử nội môn và ngoại môn phía sau. Dung Du thậm chí còn sờ xuống bên dưới "cái đầu", giật vài sợi râu rồi đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi cỏ cây đậm đặc xộc vào, xen lẫn hương thơm nhẹ nhàng khó nhận ra. Nàng lại há miệng cắn một nửa sợi râu ấy.
Vừa vào miệng đã như hút một ngụm linh khí.
Các tu sĩ phía sau: "!"
Nàng vậy mà lại ngửi mùi... lại còn nếm thử... chẳng lẽ thực sự định ăn sống tại chỗ luôn chắc?
Trong đầu toàn là cảnh máu me hiện lên không cách nào xua đi, những tu sĩ vốn bị dọa đến tay mềm chân nhũn, chẳng biết lấy sức từ đâu, chỉ thấy một người đầu tiên lảo đảo bỏ chạy, kế đó tất cả liền ùa ra chạy theo.
"Chạy mau!!!"
Tiếng hét vang rền như xé gan xé phổi, thê lương đến đỉnh điểm.
Dung Du: "... ?"
Thật ra nàng vẫn chưa hiểu rõ nguy cơ đã được hóa giải, vì sao đám người này vẫn còn bỏ chạy chứ?
Dung Du quay đầu nhìn lại, cái liếc mắt đó khiến cả đám tu sĩ như thấy sát khí lồ lộ, sợ đến gan mật vỡ nát, càng hét thảm hơn.
Nàng nghi hoặc, lại cúi đầu nhìn cái đầu trong ngực mình, sau đó chợt tỉnh ngộ.
Thì ra là họ bị thứ này dọa sợ.
Nhưng cái này có phải đầu người đâu, lớp lông thú bên ngoài chỉ là lớp ngụy trang, bên trong chính là linh sâm mà!
Chử Tầm không nhận ra thứ này, tuy cảm thấy có chút ghê người nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy, cúi đầu dùng ánh mắt ra hiệu hỏi nàng: "Sư tỷ, mấy thứ này xử lý thế nào?"
Dung Du nghĩ ngợi, ngẩng cằm chỉ về phía cửa động bị phá hỏng: "Còn đuổi kịp không?"
Chử Tầm lập tức hiểu ý, gật đầu: "Đuổi được."
"Vậy thì đuổi đi!"
Đám tu sĩ phía sau chưa kịp chạy hết nghe thấy đoạn đối thoại này, liền cho rằng hai người thật sự định đuổi theo họ, ai nấy càng hoảng hốt hét "A a a a a a!" rồi cuống cuồng lao thẳng ra khỏi động.
Vách núi không cao, lúc này hai người cũng đã men theo cửa động nhảy xuống. Dung Du dùng linh khí giảm tốc độ, đồng thời tiện tay giật bỏ lớp lông đen bao phủ cái đầu trong ngực, để lộ ra đám linh sâm trắng nõn tròn trịa bên trong.
Nghe tiếng gào thảm thiết phía sau, Dung Du đắc ý vỗ đầu linh sâm: "Sư đệ, đây là linh sâm đấy, rất đáng giá nha. Vậy mà bọn họ lại sợ đến mức như thế, chậc chậc chậc."
Chử Tầm nhìn linh sâm trong tay nàng, lại nhìn ba "cái đầu" kỳ quái trong ngực mình, tựa như đang ngắm một cây pháp trượng sáng rực lấp lánh, cực kỳ tán đồng gật đầu: "Sư tỷ nói đúng."