Chương 18: Mê sắc đẹp siêu cấp vô địch (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:25

"Dung sư muội, trồng linh thảo kim tuyến khác với linh thảo thông thường, cần phải tưới linh vũ theo nhu cầu từng gốc." Ân Tố Khanh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Với linh khí hiện tại của muội, một lần chắc có thể khống chế được khoảng một phần ba diện tích ruộng." "Còn cách biết mỗi gốc linh thảo cần bao nhiêu linh vũ, thì cần muội dùng linh khí để cảm nhận toàn bộ ruộng thuốc." Nói xong, Ân Tố Khanh còn đích thân giảng giải, kiên nhẫn làm mẫu cho Dung Du xem. Dung Du thấy nàng đã làm xong, liền ngồi xếp bằng xuống theo, nhắm mắt lại, điều tức trầm khí về đan điền. Chẳng bao lâu sau, một đạo ánh sáng xanh biếc liền bay ra từ đầu ngón tay nàng, linh khí men theo bốn phía ruộng thuốc chầm chậm lượn một vòng, rồi trở về ngón tay Dung Du. Khoảnh khắc đó, nàng như nghe thấy vô số tiếng thì thầm oán trách vang lên từ các gốc linh thảo trong ruộng. [Ta sắp khát chết mất rồi hu hu hu. ] [Linh vũ nhiều quá, rễ của ta sắp mục hết cả rồi!] [Ặc, ta chết rồi. ]... "Muội đã cảm nhận được rồi phải không?" Lúc Dung Du mở mắt ra, Ân Tố Khanh mỉm cười hỏi. Dung Du gật đầu, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc chưa kịp tan đi: "Linh thảo biết nói chuyện sao?" "Chuyện đó thì không." Ân Tố Khanh đáp: "Chỉ khi nào hóa thành yêu thể mới có linh trí, mới có thể nói tiếng người. Còn linh thảo vừa mới gieo xuống như thế này, ít nhất cũng phải an ổn tu luyện trăm năm mới có khả năng hóa thành yêu thân. Dung sư muội vừa rồi nghe được chẳng qua là cảm ứng được trạng thái của linh thảo, rồi vô thức dùng ngôn ngữ của chính mình để biểu đạt lại mà thôi." Dung Du mơ hồ hiểu ra, trạng thái của những gốc linh thảo này đại khái là được nàng vô thức "phiên dịch" lại bằng lời. Nàng liền chỉ về phía bụi linh thảo vừa rồi kêu "Ặc, ta chết rồi mà hỏi: "Vậy sư tỷ vừa nãy nghe được gì từ cây này?" Ân Tố Khanh nhàn nhạt liếc một cái, điềm nhiên nói: "Nó bảo nó chết xấu quá, không còn mặt mũi nào gặp lại huynh đệ xung quanh." Dung Du: "..." Sư tỷ nói thật đấy chứ? Ngay sau đó, Ân Tố Khanh lại chỉ vào một gốc linh thảo gần đó, cũng là cây phát triển tốt nhất: "Còn nó thì bảo rằng mình là linh thảo đẹp nhất cả ruộng này." Dung Du: "..." Cái gì mà kiểu phát biểu "trai đẹp tự tin" thế này? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc như giảng đạo của Ân Tố Khanh, Dung Du phải gắng sức kiềm chế cảm xúc, mới miễn cưỡng không bật cười thành tiếng. Cái "giọng nói" biểu hiện này đúng là quá thành thật, phơi bày hết nội tâm rồi còn đâu. Dung Du khẽ ho một tiếng, nói: "Hôm nay đa tạ sư tỷ chỉ điểm." "Dung sư muội không cần khách sáo." Ân Tố Khanh khẽ liếc sang gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng cụp mắt: "Sau này nếu có điều gì chưa rõ trên con đường luyện đan, cứ việc đến tìm ta." Dung Du gật đầu: "Được." Không ngờ nàng lại đồng ý dứt khoát như vậy, trong đáy mắt Ân Tố Khanh như có ánh sáng rực rỡ lấp lánh, vừa vui mừng vừa mang theo vài phần ngạc nhiên. Thấy vẻ kinh ngạc của nàng, Dung Du lập tức hơi hất cằm, hừ lạnh: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta đồng ý chỉ là vì muốn sớm vượt qua ngươi thôi." Lời vừa dứt, vẻ nghi hoặc trong mắt Ân Tố Khanh liền tan biến, còn tỏ ra an ủi mà nói: "Tốt. Với tư chất của sư muội, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì nhất định có thể nhanh chóng vượt qua ta." Dung Du: "..." Ta đang khiêu khích ngươi đấy! Rốt cuộc ngươi vui cái gì chứ? Dung Du cảm thấy nữ chính này đúng là mẫu người "chân thiện mỹ" đến khó tin, theo bản năng liền nghiêng người sát lại, muốn nhìn kỹ hơn chút. Cô thiếu nữ dung mạo kiều diễm bất ngờ nghiêng sát tới, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ân Tố Khanh lập tức đỏ bừng. Dáng vẻ ngượng ngùng kia như thể đang đứng trước người trong lòng, khiến Dung Du thoáng sững lại. Nàng bất giác nhớ đến vệt đỏ nơi vành tai Ân Tố Khanh đêm qua, nếu cái đỏ đó không phải vì nhìn thấy Nam Tương mà có, vậy thì... Dung Du kinh hãi nhảy lùi một bước, hai tay khoanh trước ngực, giọng lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi... chẳng lẽ ngươi thích ta à?" "Khụ khụ khụ khụ!" Ân Tố Khanh bị sặc nước bọt vì quá bất ngờ, ho đến đỏ cả mặt, luống cuống nói: "Dung sư muội, ngươi đừng nói linh tinh, ta chỉ là cảm thấy ngươi thật sự rất đẹp nên muốn thân thiết hơn một chút thôi." Nàng vội vàng thanh minh, nhưng trong cơn hấp tấp lại vô tình để lộ tâm tư thật sự, thế là hai má càng đỏ rực. Dung Du: "..."