Chương 43: Không phải dặn ngươi bảo vệ sư tỷ à? (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:07:15

Trận chiến này Gấu đen bị thương không nhẹ. Nếu lại phải giao đấu thêm một trận với Kim Long kia, nó thật sự không có mấy phần nắm chắc sẽ thắng. Thở dốc nặng nề, nó ngồi bệt xuống đất, cảnh giác đảo mắt khắp bốn phía, sợ rằng Kim Long sẽ âm thầm xuất hiện, bất ngờ đánh lén. Im lặng điều tức hồi phục linh lực một chút, song quanh đó vẫn chẳng có động tĩnh gì. Ngay khoảnh khắc đó, Gấu đen chợt ngộ ra. Loại yêu thú có huyết mạch mạnh mẽ đến mức này thường vô cùng kiêu ngạo, sẽ không bao giờ làm chuyện đánh lén thấp hèn như thế, nó hiểu điều đó. Nghĩ vậy tâm nó cũng dịu đi phần nào, không vội cử động mà trái lại còn tựa sát tấm lưng dày cộm vào vách núi, chỉ phân ra một tia thần thức để để ý khu vực xung quanh, còn lại thì toàn tâm hấp thu linh khí, khôi phục linh lực và chữa thương. Chốn này vốn đã là bảo địa, lại thêm việc có vô số linh sâm sinh trưởng lâu năm, linh khí nơi đây nồng đậm vô cùng, rất có lợi cho việc tu luyện. Sau khi hồi phục hơn phân nửa linh lực, Gấu đen lại đưa vuốt gãi lên đỉnh đầu, cuối cùng moi ra hai nhánh râu sâm, ném vào miệng nhai nuốt nguyên cả đống. Nó loạng choạng đứng dậy, lê đôi móng gấu đầy máu thịt bầm dập, chậm rãi trở về lãnh địa của mình. Gấu đen cũng không quá để tâm đến thương tích, trong Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên này, muốn chiếm được địa bàn, thì tất cả đều phải dựa vào nắm đấm. Ngủ vài ngày là lành. Không được nữa thì ra phía trước bứt mấy gốc linh sâm ăn là được. Nó chép miệng, còn chưa cần dùng đến số râu sâm dự trữ trong tay. Gấu đen lảo đảo bước đến dưới gốc đại thụ cổ thụ, thình lình ngã lăn xuống, cái mông to tròn vừa vặn chặn ngay miệng hang phía sau thân cây. Trận chiến vừa rồi, không khác gì đối đầu với một yêu thú đồng cấp khiến Gấu đen kiệt sức đến cực điểm, tứ chi nhanh chóng mềm nhũn, tiếng ngáy vang dội như sấm làm cả tán cây cũng rung lên xào xạc. Tiểu Kim Long từ sau thân cây len lén ló đầu nhìn gáy Gấu đen, ngó trái ngó phải vài lần, xác nhận không còn nguy hiểm, liền cuộn đuôi rời khỏi chỗ nấp. Chiếc đuôi rồng ánh kim cuộn lại thành vòng tròn, ôm chặt lấy một chiếc lô đan cũ kỹ, bên trong còn nhét thêm một cái túi vải rách nát. "Người ơi người!" Tiểu Kim Long hào hứng bay về. Khi Dung Du đang ngồi tu luyện, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn qua. "Cái túi mà ngươi muốn nè." Tiểu Kim Long vừa buông đuôi ra, một chiếc lô đan đựng trong túi rách liền lăn cành cạch đến trước mặt nàng. "Cái này là?" Dung Du lấy túi ra, cầm cái lô đan nhỏ lên xem kỹ. Bên ngoài phủ đầy bụi, hiển nhiên đã để lâu năm không ai đụng đến. Hoa văn điêu khắc trên thân đã bong tróc mất hai chỗ lộ ra lớp đồng xanh bên trong, trông y như đồ phế phẩm sắp vứt đi. "Ngươi chẳng phải là đan tu sao?" Tiểu Kim Long nghiêng đầu: "Nhặt được ở góc hang của Gấu đen, tuy hơi cũ nhưng có còn hơn không mà." Dung Du gật đầu, cảm thấy rất có lý. Không sai, có còn hơn không! Đan tu là nghề tiêu hao đan lô cực lớn, mà một cái đan lô mới ít nhất cũng phải tốn một trăm linh thạch. Cái lô trước mắt này chân vững, không thủng đáy, thân lô cũng không nứt, chỉ bong chút sơn bên ngoài, dùng luyện đan chắc không vấn đề gì. Huống hồ nàng còn là người mới, nếu vô tình làm hỏng một cái đan lô mới toanh, e là đau lòng muốn chết. Cái đan lô cũ nát này vừa vặn hợp dùng. Lại còn tiết kiệm được một trăm linh thạch. Dung Du: "Cảm ơn." "Hừ!" Tiểu Kim Long ngẩng cao đầu, kiêu ngạo vung vẩy chiếc đuôi rồng. Dung Du thuận tay cất đan lô vào túi trữ vật, rồi mở túi vải rách ra, cùng Tiểu Kim Long gom nốt mười mấy gốc linh sâm còn lại nhét hết vào trong, buộc miệng túi lại thật chặt. Nhìn ba túi lớn linh sâm đầy ắp, lần này quả thật là một mẻ thu hoạch lớn. Dung Du vô cùng mãn nguyện. Không biết Chử Tầm khi nào mới kết thúc quá trình đột phá, nàng và Tiểu Kim Long liền thay phiên canh gác ban đêm. Dung Du canh nửa đêm đầu, Tiểu Kim Long canh nửa đêm sau. Tiểu Kim Long nhớ kỹ nhiệm vụ bảo vệ Dung Du, nên cuộn tròn nằm ngủ ngay bên cạnh nàng. Dung Du tựa lưng vào vách núi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ ảo nơi chân trời, rồi lấy từ túi trữ vật ra một hộp điểm tâm linh thực, lặng lẽ ăn hai miếng. Nàng hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở mắt, trong đầu bắt đầu tính toán số râu linh sâm lần này có thể bán được bao nhiêu linh thạch. Càng tính lại càng tỉnh, càng tính lại càng phấn khích. Cuối cùng chẳng còn buồn ngủ nữa. Dung Du mở to hai mắt, quyết định tiếp tục tu luyện. Linh khí quanh đây vô cùng sung túc, nàng chủ động dẫn dắt, để từng luồng linh khí nhập thể. Do ảnh hưởng từ linh sâm, linh khí nơi đây lại đặc biệt phù hợp với đan tu, nên nàng dẫn khí vào trong thân thể, để nó vận chuyển bên trong kinh mạch, từng chút một chuyển hóa thành linh lực của bản thân. Vừa nhập định, càng tu luyện lại càng thấy tinh thần phấn chấn. Đến lúc Tiểu Kim Long thức dậy, Dung Du vẫn còn đang tu luyện. Nó có thể cảm nhận được trạng thái nhập định hiện tại của nàng đang đạt hiệu quả tu hành gấp đôi, thế nên nó cũng không gọi nàng dậy. Tiểu Kim Long thò đầu ngó quanh, gánh vác trọng trách bảo vệ an toàn cho cả Chử Tầm lẫn Dung Du. Hai tu sĩ của Bồng Lai Tiên Môn bị ép đến mức chật vật tháo chạy, phù thuật sư bị một kiếm tu túm cổ lôi đi, hắn đang cầm la bàn trong tay nhìn chằm chằm vào kim chỉ, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. "Tần Thời, trong Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên này bảo vật quý giá nhất rất có thể nằm ngay chỗ la bàn chỉ đến. Không đoạt được mà ngươi cũng cam tâm sao?" Phù thuật sư Quý Tiêu nghiến răng hỏi.