Chương 34: Hệ thống cạch một tiếng “Action!” (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:35

Tiếng kêu cứu trong bóng tối quá lớn, không chỉ góc này mà cả góc đối diện cũng bắt đầu òa khóc hỗn loạn la hét gọi "Dung sư tỷ cứu mạng". Dung Du dựa vào ánh sáng lạnh từ lưỡi kiếm, da đầu tê rần, liếc nhanh về phía trước nơi có từng đám sinh vật bị lông đen phủ kín đang lặng lẽ tiến lại gần, mắt nàng khẽ mở to, rồi vội vàng thu ánh nhìn lại. Âm thanh cầu cứu hỗn tạp vang khắp bốn phía, nàng áp nửa mảnh ngọc giản đã vỡ lên môi, hít sâu nói: "Ta đang ở trong một hang động. Không xa có thác nước, trước hang có một bụi hoa tím nhỏ... Sư đệ, cứu mạng cứu mạng!" Âm thanh truyền ra từ ngọc giản quá lớn, Chử Tầm nhíu mày, áp nửa mảnh ngọc lên tai mới phân biệt được giọng của Dung Du bên trong. "Được rồi, sư tỷ, ta biết rồi." Chử Tầm tiện tay siết chặt ngọc giản, mặc kệ những tiếng kêu cứu hỗn loạn bên trong, tự mình thi triển pháp thuật tăng tốc, tiếp tục truy theo khí tức của nàng. Bên trong hang động. So với Dung Du thì Hoắc Diệu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Hắn lấy từ giới chỉ ra ba tấm phù hỏa cơ bản, chỉ chờ mấy thứ sinh vật đầy lông đen kia đến gần thêm chút nữa là ném ra thiêu rụi. "Chà! Yêu nghiệt! Nếm thử mùi vị hỏa phù của gia gia đây đi!" Hắn vung tay, chớp mắt đã ném phù hỏa về ba phía: trái, giữa và phải. Khi linh khí được truyền vào, phù hỏa lập tức cháy rực, xoắn lại thành từng đoàn lửa, lao thẳng về phía đám sinh vật lông đen đang lổm ngổm bò tới. Lửa vừa chạm vào đám lông đen ấy, không những không bắt lửa lấy một sợi mà ngược lại còn bị con đầu đàn "hà" một tiếng thổi bay cả hỏa cầu đi nhẹ như lông hồng. Đồng thời, đám lông xù rối bù trên đầu nó cũng bị thổi tung ra. Trong ánh lửa lập lòe, dường như lộ ra một cái đầu tròn vo, làn da trắng bệch lạnh lẽo, dưới mắt còn có vết máu chảy thẳng tắp. Trên mặt đất mà bọn chúng bò tới, mơ hồ có thể thấy được từng vệt đỏ lấp loáng. Trong khoảnh khắc im lặng ấy, cả hang bắt đầu vang lên tiếng la hét hỗn loạn và sắc nhọn. Dung Du suýt nữa bị dọa đến ngất xỉu. Dù nàng từng đóng vai quần chúng trong phim kinh dị, nhưng mà đây không phải đóng phim! Đây không phải đóng phim đâu đấy! Lúc nãy Hoắc Diệu còn hùng hổ bao nhiêu, giờ hét lên thảm thiết bấy nhiêu. "Chạy mau!!" Hắn vừa hét vừa đạp chân bỏ chạy, định thực hiện một tư thế lao người hoàn hảo để chạy thoát thân. Nào ngờ một tên tu sĩ đang run rẩy co ro ở góc khác nhìn thấy thời cơ, vội chụp lấy mắt cá chân hắn. Hoắc Diệu vấp ngã lảo đảo kéo lê tu sĩ kia theo, phía sau tu sĩ đó lại kéo thêm người nữa, cứ thế nối nhau thành một chuỗi kéo chân hỗn loạn, xếp thành một đội hình rồng rắn kỳ quặc. Ngay lúc đó, từ phía sau truyền đến tiếng thở phì phò nặng nề. Dung Du đang định bỏ chạy: "..." Nàng cúi đầu nhìn nữ đệ tử nội môn bên cạnh đang ôm váy khóc thút thít, vừa liếc mắt với nàng, lại liếc nhìn hàng dài người đối diện rồi ánh mắt dừng lại ở mắt cá chân Dung Du. Những đệ tử núp trong góc cũng không hẹn mà cùng học theo, đồng loạt trừng mắt nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng. Dung Du: "..." Lúc này, đám "đầu tóc đen sì" phía trước đang không ngừng lắc lư, từng bước tiến lại gần, thậm chí còn vang lên tiếng thở nhẹ. Dung Du lập tức hạ quyết tâm xoay người bỏ chạy! Dù có kéo theo cái hàng dài phía sau cũng còn hơn là bị chôn trong đống đầu người! Nàng còn chưa kịp xoay chân thì bên tai đã vang lên một tiếng "tinh!" giòn tan. [Phát hiện nhiệm vụ phụ thứ nhất: Trong tiểu bí cảnh Hỗn Thiên, Dung Du theo sau con cừu tìm bảo vật của Hoắc Diệu tiến vào một hang động chưa được khám phá, chứng kiến cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Đang định bỏ chạy, thì đám đồng môn co rút trong góc lại tin rằng nàng mang theo pháp bảo được tông chủ ban cho, nên đồng loạt cầu cứu nàng. Tuy trong lòng Dung Du vô cùng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ uy nghi, nâng kiếm hô lớn: "Yêu vật các ngươi, còn không mau lui! Bổn cô nương chẳng thèm ra tay với lũ các ngươi đâu!" Nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp, cảnh tượng phía trước càng kinh hoàng gấp bội khiến nàng lập tức vứt luôn đồng môn quay đầu bỏ chạy. ] Dung Du: "?"