Chương 48: Bị ăn cướp rồi sao? (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:07:15

Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên có linh thảo yêu thú dày đặc, các loại linh thảo mọc lộn xộn nhưng linh thảo vàng chất lượng tốt lại không nhiều. Con hổ là loài Phong Linh Hổ hiếm gặp trong bí cảnh, dựa vào nắm đấm làm bá chủ trong bầy thú con, bình thường chỉ săn thịt yêu thú non mềm để ăn, đôi khi cũng ăn thử vài loại linh thảo bên đường ngoài một vài loại có vị ngọt, thì đa số đều khô khốc khó nuốt. Nó chưa từng ăn linh thảo vàng, nhưng nó nhìn ra được con linh lộc kia đang ăn rất ngon. Tuy chưa rõ linh thảo vàng có hợp khẩu vị không, nhưng con linh lộc có, nó cũng phải có! Phong Linh Hổ chúng ta đã muốn thì nhất định phải có được! Con hổ chậm rãi phẩy đuôi, ngồi chờ thiếu niên mua linh thảo về dâng cho mình. Linh thảo vàng chất lượng tốt ở đây thuộc dạng hàng hiếm, luôn có người tranh mua. Đệ tử Ngự Thú Tông kia tốn mất năm mươi linh thạch mới mua được nửa bó Kim Tuyến Linh Thảo dài chừng hai tấc, mặt mày rạng rỡ chạy về. "Linh thảo ngươi muốn đây!" Con hổ nghe vậy, uể oải há miệng. Đệ tử Ngự Thú Tông hết sức thành thạo rút vài cọng linh thảo vàng đút vào miệng nó. Con hổ nheo mắt nhai hai cái, còn giả vờ ra vẻ nghiêm túc đánh giá: "Vị ngọt, nhưng không đủ tươi ngon, bình thường." Dứt lời, con hổ liền mất hứng với nửa bó linh thảo kia, bật dậy rời đi không thèm ngoái đầu. Tim của đệ tử Ngự Thú Tông như rỉ máu. Khoan đã! Đừng đi mà!! Hắn vươn tay ra, gào thét trong vô thanh... Ngươi ăn hết nửa gia tài của ta rồi đó!! "Đợi đã." Có người kịp thời lên tiếng thay hắn: "Hay thử linh thảo của ta xem sao?" Con hổ khựng bước. Đệ tử Ngự Thú Tông cũng quay đầu nhìn theo. Dung Du bước lên, hai ngón tay kẹp một nhánh linh thảo vàng dài hơn ba tấc, đưa tới trước mặt con hổ: "Muốn thử không?" Con hổ ngửi được hương thơm đậm hơn từ nhánh linh thảo này, ngẩng đầu "ngao" một tiếng đớp lấy. Vị ngọt mát lan tỏa, hương thơm tươi mới, linh khí dồi dào tràn vào cơ thể. Dòng linh khí bên trong dường như càng thêm tinh thuần... Con hổ hí hửng nheo mắt, cái đuôi nhỏ phía sau quẫy càng dữ dội, nó gật gù với Dung Du: "Linh thảo của ngươi ngon lắm, còn nữa không?" "Còn." Dung Du cười tươi rói, liền quay sang đàm phán với đệ tử Ngự Thú Tông: "Đạo hữu, có muốn mua linh thảo không?" "Bao nhiêu linh thạch?" Đệ tử Ngự Thú Tông vừa hỏi, tay đưa vào túi trữ vật đã hơi run. Hắn vốn đi phi kiếm đường xa giao đồ cho người ta, ngoài chi phí sửa chữa pháp kiếm thường ngày và một nửa phí vào bí cảnh (nghìn linh thạch chia đôi với tông môn), hiện tại toàn bộ tài sản chỉ còn một trăm hai mươi linh thạch. Vừa rồi đã mất năm mươi mua nửa bó linh thảo bị con hổ chê. Mà linh thảo trước mắt lại là loại có thể khiến Phong Linh Hổ ăn rồi còn đòi ăn tiếp, chắc chắn không rẻ... Đệ tử Ngự Thú Tông mắt hoa lên. Dung Du liếc một cái đã nhìn ra tình hình túng quẫn của hắn thì mỉm cười hỏi: "Ngươi còn bao nhiêu linh thạch?" Đệ tử Ngự Thú Tông biết vụ mua bán này e khó thành, đành xấu hổ ôm túi trữ vật, cúi đầu nói khẽ: "Bảy mươi linh thạch." "Được." Dung Du quyết đoán: "Bảy mươi linh thạch một bó linh thảo vàng, ta bán cho ngươi." "Thật sao?" Đệ tử Ngự Thú Tông mừng rỡ ngẩng đầu: "Đạo hữu thực sự chịu bán linh thảo quý thế này với giá đó à?" Dung Du mỉm cười gật đầu: "Thật đấy. Ta thấy đạo hữu mặt mũi hiền lành, coi như kết một cái thiện duyên đi." Đệ tử Ngự Thú Tông cảm động đến đỏ mặt, vội vàng đưa ra bảy mươi linh thạch: "Ta tên là Tạ Thiều, nếu đạo hữu sau này có việc cần mua đồ từ nơi khác thì cứ liên hệ với ta. Ta sẽ giảm giá phí vận chuyển cho đạo hữu!" "Dung Du." Thiếu nữ mỉm cười nhận lấy linh thạch, giao bó linh thảo vàng cho hắn, còn hào phóng tặng thêm mấy cọng để thử vị. Thấy Dung Du rộng lượng như vậy, Tạ Thiều cắn răng giơ tay lấy ra hai chiếc ngọc giản truyền tin không chủ nhân từ túi trữ vật. "Theo lý thì ngọc giản truyền tin đã bao gồm trong phí giao hàng. Nhưng hôm nay ta cũng muốn kết thiện duyên với đạo hữu, lần đầu giao dịch ta tặng ngươi luôn ngọc giản truyền tin này!" Dung Du dĩ nhiên là cười thân thiện nhận lấy. Ra ngoài hành tẩu, thêm một người bạn là thêm một con đường. Hai người trao đổi ngọc giản truyền tin rồi viết tên của mình lên. Sau đó, Dung Du còn nhờ Tạ Thiều giúp nàng giới thiệu vài người quen đang cần linh thảo. Tạ Thiều vui vẻ đồng ý, ôm con hổ con vừa đút linh thảo cho nó ăn vừa đi tìm người. Gặp được một đan tu có tâm như thế trong bí cảnh, Tạ Thiều chỉ hận không thể dẫn hết sư huynh đệ của mình đến mua linh thảo ngay thôi!